Trời trong xanh cao vút không một gợn mây khiến cái nắng chiều
hè càng thêm gay gắt ,không gian dường như cũng đặc sánh lại vì cái nóng hầm hập
tỏa ra từ mặt đường trải nhựa .Chốc chốc
một chiếc xe tải chạy ào qua cuốn bụi đường bay mờ mịt .Mặc kệ,Nam vẫn gò mình
đạp xe mải miết .Trong đầu Nam luôn thôi thúc một điều “Mình phải cố lên ,đến
thị xã Sơn Tây thì mới nghỉ ”.Cứ như thế cần mẫn và miệt mài, mặc cho cái nóng
nung người và nắng trời thiêu đốt, Nam vẫn băng băng tiến về phía trước .Và đây,
cái thị xã Sơn Tây đã hiện ra trước mặt .Nam đạp dấn lên, theo dãy phố tuềnh
toàng tiến về phía thành cổ.Nam cũng biết mình đi như thế này đường đến trạm
Phù Sa sẽ dài hơn.Nhưng bởi bên thành cổ có cái quán giải khát bán cái thứ nước
màu đen đen mà thơm ,cho đá vào nốc một hơi thì chao ôi! cafe vào đến đâu là “tê
mê tất cả các cơ quan đoàn thể ” .Chà chà… chỉ mới nghĩ có thế thôi Nam đã thấy
dịu cả người .
Bỗng Nam sững lại khi
liếc mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay .Kim giờ ,kim phút đã chỉ đúng ba giờ
.Nam lưỡng lự một chút rồi buột miệng kêu lên
Muộn mất rồi . .
Thôi . .thôi, hãy dẹp bỏ càfe với cà pháo nếu không muốn tối nay ôm bụng đói rồi
ngủ ở ngoài đường .
Cực chẳng đã Nam đành quay xe đi ra đường Trung Hà và lại cắm
đầu đạp xe mải miết. Tận tới khi rẽ vào cửa khẩu , Nam mới dám dừng xe vào quán
nhỏ ven đường
Nhìn thấy Nam đi vào ,bác chủ quán niềm nở nói
Cậu ngồi xuống đây uống
nước .Có cái quạt nan đấy cậu phe phẩy
cho ráo mồ hôi . .Khiếp! trời nắng như đổ lửa ,cậu lại chẳng mũ nón gì không
khéo rồi cảm nắng
Dạ! cháu không sao
đâu .Bác bán cho cháu cốc nước .Cháu đang khát khô cả cổ
Bác chủ quán mau mắn cầm cái ấm, rót nước vào cái bát tầu rồi
đưa cho Nam.Nam lấy tay đỡ, rồi nhấp ngay một ngụm .Ôi! trời nước vối nhờ nhờ
đen ,uống vào nhần nhận đắng lại thập cẩm ngũ vị mùi ,nhưng vì khát quá Nam
đành nhắm mắt ,nhịn hơi ực ngay một bát .
Thấy bộ dạng uống nước của Nam .Bác chủ quán phì cười rồi
nói
Ăn trắng mặc trơn
quen rồi,rời khỏi nhà là không chịu được .Chắc cậu cả hôm nay về chỗ sơ tán
thăm các em ?
Dạ! cháu đến trạm
Phù Sa nhận công tác .
Cậu còn ít tuổi.
Làm cái gì mà công tác với công teo ?
Thời chiến mà bác .Mỗi
người một nhiệm vụ ,đâu có kể gì già hay trẻ . . .
Ờ! Cậu nói cũng phải
.Con trai bác năm nay mới hai hai .Thế mà cũng vào chiến đấu ở miền Nam hơn một
năm rồi .
Bác hàng nước chẹp miệng một cái rồi đột nhiên cao giọng
Cha bố quân xâm lược
.Chúng tao có động vào mả ông ,mả cha mày đâu mà mày làm các con tao mới tí tuổi
đầu đã phải xa mẹ đi vào chỗ bom rơi đạn nổ .
Nói xong,bác chủ quán nhìn Nam rồi lại nói tiếp
Cháu thông cảm cho
bác nhớ !Đôi lúc nhớ con ,bác lại nói to tiếng .Căm là căm cái quân xâm lược làm
cho bác phải sống luỉ thủi một mình .Thế năm nay cháu bao nhiêu tuổi ?
Dạ! cháu hơn hai
mươi .
Ờ! cũng chạc tuổi con
trai bác .Thảo nào vừa nhìn thấy cháu là bác lại nhớ ngay đến thằng cu nhà bác
.Còn ở đây công tác, thỉnh thoảng cháu ghé qua nói chuyện cho bác khuây khỏa nhớ!
Vâng ạ! chào bác ,cháu phải đi kẻo muộn giờ làm việc.
Nam lại đạp xe vượt lên triền đê .Trong nắng quái chiều, con
đê phơi mình trong nắng gió chạy hun hút về phía xa, quạnh hiu không bóng một
ngôi nhà .Trong tĩnh lặng,bỗng Nam nghe thấy tiếng kẻng báo động đánh liên hồi và
bên kia sông có tiếng súng bộ binh nổ lẹt đẹt . Còn chưa hiểu chuyện gì đang xẩy
ra ,thì Nam đã thấy hai chiếc máy bay đen xì lao vọt qua đầu ,kèm theo là tiếng
réo xé tan không khí .Cái ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng ,khiến Nam vội nằm sấp
xuống ,hai tay ôm lấy đầu ,gồng mình sẵn sàng chịu đựng sức chấn động của tiếng
nổ .Nhưng thật may hai bóng đen chết chóc không oanh kích mà bay dọc theo dòng
sông về phía Hà Nội .Không gian lại trở về sự yên tĩnh vốn có .Trong bụi cây
trước mặt ,Nam lại nghe thấy tiếng con chim gáy gù gù. Đi thêm một quãng nữa đã
tới trạm ,Nam xuống xe ,sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn mới thong thả đi vào
phòng bảo vệ.
Trong phòng , một bác đã luống tuổi đang ngồi nhẩn nha uống
nước .Mặc dù đã nhìn thấy Nam đi vào ,bác vẫn thản nhiên cầm lấy cái điếu cày
“bắn một phát’’rồi ngửa cổ ra phía sau, miệng nhả khói thuốc bay mờ mịt. Rồi bác
buông một câu trống không
Ở đây không nhận
người vào làm .Cứ nhập ngũ đi đã .Khi nào phục viên hãy nộp đơn xin việc . .
Nghe bác bảo vệ nói xong .Nam liền đáp
Thưa bác cháu đến để
liên hệ công tác .
Thế giấy liên hệ công tác đâu? Cả chứng minh thư nữa?Cậu ra
kia ngồi đợi
Bác bảo vệ đeo kính
vào rồi đọc ngược ,đọc xuôi còn miệng thì cứ lẩm bẩm
Lạ thật!Lạ thật!Ở
trạm có việc quái gì mà lại cần người đến
công tác
Nam nghe mà sốt hết cả ruột .Không chịu nổi nữa, Nam bèn nói
Bác cho cháu gặp bác
Khoái trưởng trạm.Làm việc trực tiếp sẽ dễ hơn
Nghe thấy Nam nhắc đến tên của trưởng trạm ,bác bảo vệ liền
thay đổi thái độ
Thế . . đồng chí
trưởng trạm đã gửi công văn cho cháu .
.À! quên với đồng chí rồi à? Vậy thì mời đồng chí vào đây .Tôi sẽ gọi điện ngay.
Một lát sau Nam nhìn thấy bác Khoái vội vã đi vào .Vừa nhìn
thấy Nam bác tươi cười rồi nói .
Chào đồng chí !Chắc
đồng chí vừa tới .Anh em ở trạm mong đồng chí quá!
Cháu chào bác !Cháu
còn ít tuổi ,bác cứ để cháu xưng hô bác, cháu cho tiện .
Vâng!Thế cũng được
.Mà đội của cháu có mấy người ?Để bác báo cho bếp ăn tập thể chuẩn bị cơm tối .
Dạ! có một mình cháu
thôi
Nghe Nam trả lời xong,vẻ mặt bác Khoái tỏ ra hơi thất vọng
.Bác nén tiếng thở dài rồi nói
Công việc ở trạm
nhiều lắm .Trong đó có cái máy phát điện 63 kva ,khi bảo dưỡng cần phải có vài
người mới tháo lắp được .Bác thấy có một mình cháu ,thì xoay trở làm sao .
Bác không phải lo
.Khi nào cần cháu sẽ điều động anh em bên ca nô xà lan sang trợ giúp .
Nghe Nam nói ,nét mặt bác Khoái tươi hẳn lên .Bác nhìn Nam
và nói
Thì ra cháu đã từng
lên đây công tác . Thế mà bác cứ tưởng . .Giờ thì bác yên tâm thật rồi
Sau đó bác Khoái dẫn Nam vào trong trạm .Sắp xếp nơi ăn, chỗ
ở cho Nam thật chu đáo .Cho tới khi sắp ra về bác Khoái cứ đắn đo mãi rồi mới
nói
Trong giờ làm việc cháu
có thể ra vào trạm bất cứ lúc nào .Nhưng buổi tối trạm sẽ đóng cửa .Trường hợp
bị máy bay địch đánh phá ,cháu phải trú ẩn ở trong trạm như thế sẽ rất nguy hiểm.Bác
có ý thế này . .
Nam cũng có dự định rồi .Vì thế Nam cắt ngang câu nói của
bác Khoái
Thôi được, cứ tạm thời
như thế đã bác ạ.Ngày mai cháu bắt đầu công việc ,còn buổi tối có ngủ ở trong trạm hay không cháu sẽ
tính sau.
Những ngày sau đó công việc thì chẳng có gì đáng nói nhưng
sau bữa cơm tối Nam mới thấy ở đây rất buồn .Ngồi trong phòng một mình, bên ngọn
đèn phòng không tối mù mù .Cafe với thuốc lá ,một lát sau lại thuốc lá với café
.Mà đêm thì lại dài vô tận .Trong Nam bắt đầu xuất hiện bao nỗi nhớ .Đầu tiên
thì Nam nhớ nhà .Rồi Nam nhớ Hà Nội ,Nam nhớ từng góc phố đến hàng cây .Rồi Nam
nhớ các bạn .Nỗi nhớ cứ cồn cào ,dày vò Nam dữ dội .Cho tới lúc Nam nhớ đến cả
mấy con bé xấu mù ,xấu mịt thường hay trêu Nam thì Nam thấy hoảng sợ .Cứ cái đà
này Nam không thất tình ,rồi cũng sẽ thành thằng thất tình .Không khéo buồn quá
Nam còn bị tâm thần ấy chứ .
Nam thầm nhủ muốn
vui ,muốn sướng ,muốn về Hà Nội chứ gì .Nam phải làm thật lực ,thật nhanh cho
xong việc .Nhưng trước mắt buổi tối Nam phải ra ngoài ở ,chứ cứ ở đây như thế
này thì Nam chết mất .
Thế nhưng nhiều ngày đã trôi qua ,Nam vẫn không sao kiếm nổi
một chỗ để tá túc qua đêm. Ngày thì Nam cắm đầu vào làm .Một phần muốn công việc
chóng xong ,một phần Nam muốn mình thật mệt để đỡ phải nghĩ ngợi nhiều .Ngày lại
ngày cứ tối đến Nam lại ra ngồi trước hiên nhà và suy nghĩ lung tung. Đến một
ngày, cô bé lo việc sinh hoạt cho Nam cũng biết .Một hôm trước lúc ra về, cô bé
đến gần Nam và nói
Anh à! em thấy anh ngày
thì làm quần quật .Tối đến anh lại ngồi thừ ra như người mất hồn .Mới được ít
hôm mà em thấy anh gầy đi nhiều .Hay là tại em thổi cơm không ngon ?Anh mà ốm cơ
quan lại phê bình em thiếu tinh thần trách nhiệm.
Không phải thế đâu.Thời
buổi chiến tranh ,tiêu chuẩn anh ăn đã ngon hơn người khác nhiều rồi .Em đừng
lo .Anh chỉ buồn thôi .
Ờ! Anh là con trai
thành phố .Cả ngày lẫn đêm cứ lủi thủi một mình ở trong nhà thì làm sao mà chịu
nổi.Hay là để em nói chuyện với ba mợ em dọn một phòng, để anh vào nhà em mà nghỉ
Cảm ơn em nhiều
.Anh sinh hoạt lung tung lắm .Như thế sẽ làm ảnh hưởng đến nề nếp sinh hoạt của
gia đình em .
Những hôm có báo động
ban lãnh đạo trạm lo lắng cho anh lắm .Mấy lần máy bay địch đã bắn tên lửa vào
trạm rồi .Bác Khoái cũng đã nói chuyện này với ba mợ em .Hai cụ thông cảm lắm
.Anh đừng ngại
Em cứ để anh suy
nghĩ một chút ,có thế nào anh sẽ nói chuyện với em sau .Nhân thể từ hôm đến đây công tác ,anh chưa có dịp
nói với em .Anh rất biết ơn sự chăm sóc của em .
Cũng vì nhiệm vụ cả
thôi .Anh nói thế em không dám nhận đâu.
Nghe em nói ,Nam nhận ra em là người khá nguyên tắc .Nhưng với
Nam điều đó không quan trọng .Nam liền mỉm cười và nói
Ngoài nhiệm vụ ra
,anh rất muốn làm quen với em .Anh là Nam ở Hà Nội lên đây làm .Anh còn nhờ vả
em rất lâu đấy .
Em cũng tỏ ra cởi mở rồi đáp
Còn em là Hoa .Em mới đi học ở nước ngoài về .Hiện phụ trách
kĩ thuật bên cơ khí
Em đang làm việc ở
bên cơ khí, sao lại sang đây trông nom việc sinh hoạt cho anh?
Tại vì trạm này có
mấy bác thì đều đã lớn tuổi .Nếu để các bác ấy phụ trách về sinh hoạt sẽ không
phù hợp với con trai thành phố nên cấp trên mới điều em sang.
Giờ anh mới biết
.Các bác ở trạm và em thật là chu đáo .Anh thật lòng cảm ơn các bác và em.
Anh cũng đừng khách
sáo quá ,chúng mình còn gặp nhau nhiều mà
Được quen biết em
là anh vui lắm .Khi nào em rảnh rỗi chúng mình sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn
.Có sợ người yêu của em hiểu lầm không? Nếu sợ thì để anh làm cái biển đề cho
rõ ràng .
Anh cứ yên tâm
.Em thuộc diện “phòng không”em không ngại đâu .
Kể từ ngày đó ,những lúc rảnh hai đứa thường gặp nhau nói
chuyện .Suy nghĩ và cách sống của một cô gái từ nước ngoài trở về với một người con trai Hà
Nội đã nhanh chóng tìm thâý ở nhau sự đồng điệu .Vì vậy tình bạn ngày càng thêm
thắm thiết. . . .Một hôm Nam lại nhớ tới việc kiếm một chỗ tá túc qua đêm,Nam đến
tìm Hoa rồi nói
Hôm nay anh có việc
phải sang ca nô xà lan .Em thổi cơm xong thì mang vào trong phòng giúp anh ,khi
nào về anh sẽ ăn.
Nhưng mà anh đừng
về sau tám giờ .Trạm đóng cửa anh không biết phải ngủ ở đâu đâu .
Em không phải lo
.Không cho vào ,anh đi tìm nhà em xin ngủ nhờ .Như thế còn yên tâm hơn ở trong trạm
ấy chứ.
Úi giời! có dám vào
thị xã tìm nhà em không?
Nam làm ra vẻ nói cứng .
Anh không nói đùa
đâu .Nếu không vào được trạm là anh đi tìm nhà em đấy.
Thế thì em cứ đứng chờ
ở đây .Nếu anh về muộn em sẽ dẫn anh đến tận nhà .
Thực ra Nam chỉ nói đùa với em thôi ,còn trong đầu Nam đã
tính rồi.Nam sẽ nhờ thằng Sơn với thằng
Hiệp kiếm cho Nam một nơi để mà ngủ .Và Nam hăm hở nhằm hướng xí nghiệp ca nô
xà lan mà tiến .
Nam vừa đạp xe đến cổng
cảng mấy đứa thợ hàn nhìn thấy đã gọi ơi ới .Thằng Hiệp với thằng Sơn nghe thấy
chạy ngay ra .Chúng nó vồ lấy Nam cứ như bắt được vàng .Rồi tranh nhau hỏi .
Anh vừa mới lên đến
đây à?
Tao lên đây từ lâu
rồi .Đang “cày’’ bên trạm Phù Sa ,bù hết cả đầu vì công việc .Thôi mọi việc nói
sau ,ba anh em mình vào thị xã uống café đi
Chúng nó hớn hở ra mặt.Vừa đi ,vừa nói bô bô
Anh lên đây một
cái là khác ngay .Anh này! Con Chung với con Vân gặp em chúng nó cứ hỏi thăm về
anh đấy .
Thế sao hai đứa
mày không rủ chúng nó đi chơi?
Không có anh chúng
nó chẳng chịu đi đâu.
Thế ra tao làm hư
chúng mày à?
Vào đến quán café rồi mà hai đứa vẫn cứ bô bô
Đây không phải là
hư ,mà là vui .Cứ phải đông mới vui .Cứ phải nhất quán với phương châm của anh
vui chơi là chính ,đừng có hứa hẹn nhiều .Thảo nào chúng em thấy anh chỉ léng
phéng ,vớ vẩn thôi .
Nam nghe chúng nó bàn ra, tán vào vui quá .Cũng phải thôi đã
lâu rồi Nam không được “ thoải văn mái ”.Vui thì vui nhưng Nam không quên mục
đích của mình. Nam liền nói
Tao có một việc thế
này.Hai đứa tìm gấp cho tao một chỗ ngủ .Chứ tao mà ngủ ở trong trạm thì buổi tối
không thể đi chơi được đâu
Khó quá nhỉ! . .
Nhưng mà không có anh, chúng em còn chơi bời cái gì nữa.
Nào anh em mình uống
café đi ,rồi vừa uống vừa nghĩ
Lúc ra trả tiền café, nhân tiện Nam mua thêm mấy gói kẹo,
chia cho hai đứa mang về làm quà .Ba anh em vừa đi ,vừa nói chuyện .Bỗng thằng
Hiệp hét toáng lên
Có rồi ,anh Nam
ơi!
Ở đây dưới là
sông ,trên là đê không bóng một ngôi nhà .Mày định để tao ngủ ở ngoài trời à?
Anh ơi! Kia kìa
Theo tay nó chỉ .Mờ mờ trong bóng đêm Nam nhìn thấy một con
tàu nhỏ nằm ghếch mũi trên bờ cát
Thằng Hiệp có vẻ đắc ý, nhìn Nam rồi nói
Con tầu này bị
trúng tên lửa ở phần đuôi .Xưởng em đã định kéo về đại tu .Nó còn đẹp lắm.
Ba anh em vào tận nơi rọi đèn xem xét .Một phần đuôi tàu
chìm dưới nước ,phòng thủy thủ gần như còn nguyên vẹn , mưa gió cũng chẳng sợ bị
ướt
Anh thấy sao?
Phải cái ở đây vắng
vẻ quá !Tao ở một mình cũng sợ
Hai thằng bọn em
ra đây ở với anh ,anh có phải ở một mình đâu mà sợ . Bữa tối anh em mình sẽ thổi
cơm ăn ở đây .Còn bữa sáng anh phải tự thổi lấy .
Không cần đâu .Tao
ăn cả hai bữa cơm ở trạm rồi.
Anh tự thổi lấy
à!
Cô bé Hoa bên cơ
khí sang thổi cơm cho tao
Thằng Hiệp tỏ ra bẽn lẽn ,ngập ngừng một lúc rồi mới nói
Anh biết chuyện
nên trêu em chứ gì ?Em theo đuổi từ khi nó mới về nước cơ .Sau mới biết mình mơ
mộng hão huyền .Trong sổ đeo đuổi làm gì có chỗ dành cho mình .Anh Nam cũng bị
say cafe rồi Sơn nhỉ !Chỉ có người khác thổi cơm cho nó,chứ làm gì có chuyện nó
thổi cơm cho anh em mình ăn
Nghe thằng Hiệp nói ,Nam bỗng hoang mang .Phải chăng Nam đã
nhầm lẫn Hoa này với Hoa kia . . .Ba anh em đạp xe về đến gần trạm .Nhờ ánh đèn
hắt ra từ phòng bảo vệ, Nam nhận ra Hoa vẫn đứng chờ ngoài cổng .Nam vội quay lại
hỏi thằng Hiệp .
Có phải Hoa này không?
Bỏ mẹ em rồi
.Thôi em về luôn đây
Không được.Ba anh
em mình cùng đi đến. Chúng mày làm như không nhận ra, cứ chào hỏi đàng hoàng rồi
đi luôn .Còn tao đứng lại nói chuyện với Hoa một chút
Nhìn thấy Nam đi tới .Em bước ra rồi nói
Sao anh về muộn thế
!Trạm sắp đóng cửa rồi đấy
Nhân cơ hội thằng Hiệp với thằng Sơn đạp xe vụt lên rồi chào
cho lấy lệ
Hoa đáp lại hờ hững
Vâng! chào hai anh
Nam nhận ra Hoa không vui liền nói
Hai đứa về đi .Để
anh tiễn Hoa một quãng
Chờ thằng Hiệp với thằng Sơn đi qua .Hoa mới quay sang Nam
và nói
Em ghét thằng Hiệp
lắm !Nó cứ lẵng nhẵng theo em dai như đỉa ấy
Ai bảo tại em
xinh
Anh lại còn bênh
nó à?
Anh đâu có bênh
.Mà nó đã xưng em với em rồi .Bỏ qua cho
nó đi
Thôi được.
Hoa này em cầm
hai gói kẹo về làm quà cho em bé
Em bé nhất nhà rồi
Thế thì em một, anh một .Không cầm là anh không vui đâu. Mà
sắp mưa rồi đấy ,em đi nhanh lên kẻo ướt
Em về đây .Anh nhớ
phải ăn cơm đấy
Nam thấy trong lòng vui vui liền vừa cười, vừa nói
Anh không ăn cơm của
em ,thì anh ăn cơm của ai đây
Bây giờ Nam mới thấy Hoa mỉm miệng cười
Nam vào trong trạm được một lúc thì trời đổ cơn mưa lớn ,sấm
chớp ầm ầm .Nhìn ra đường đê trắng xóa một màn nước ,Nam lo lắng quá !
Cả ngày hôm sau
không thấy Hoa đến .Cơm nước do một bác mang tới cho Nam .Bữa sáng Nam còn ăn
được chút ít ,nhưng đến bữa tối thì Nam không sao nuốt được .Vào giây phút ấy
Nam tự hỏi mình ‘Phải chăng Nam đã mang lòng yêu em ?”.Rồi trong đêm không ngủ,
Nam lại tự nhủ lòng mình. Nam chỉ là một người thợ đâu phải mẫu người mà gia đình em chọn . . ‘‘Thôi,
Nam ơi! Đừng tự làm khổ mình làm gì” .Nghĩ thì như thế ,nhưng nỗi buồn không hề
giảm bớt trong lòng Nam.
Đến buổi sáng ngày thứ ba .Đã muộn rồi nhưng Nam cứ nằm ườn ở
trên giường .Bỗng có tiếng gõ cửa ,Nam đang chán liền buông thõng một câu
Xin mời cứ vào
Cửa phòng vừa mở đã thấy Hoa ngó vào rồi em nhoẻn miệng cười
.Nhưng khi nhìn thấy Nam vẫn còn nằm ,nụ cười trên môi em vụt tắt .Em hỏi Nam vội
vã
Anh bị ốm à?
Nam nhìn em rồi đáp
Anh hơi mệt một
chút .Còn em đã khỏe hẳn chưa ?Anh định một lát nữa sẽ vào nhà thăm em
Em khỏe mà có ốm
đau gì đâu
Hoa ngồi xuống cạnh giường rồi nói tiếp
Thôi để em cất dọn
cho gọn gàng , rồi anh em mình sẽ nói chuyện .Nhưng vừa nhấc cái lồng bàn lên, Hoa
bỗng sững lại rồi nhìn Nam đăm đăm
Anh không ăn bữa
cơm tối qua à?Anh quay lại đây để em xem. Dứt khoát anh đã bị ốm rồi
Cứ nghĩ đến em chỉ vì đợi anh nên gặp mưa mà ốm,anh thấy
mình thật đáng trách . Hôm nay em không sang, anh cũng không ăn cơm đâu
Tại sao anh lại nghĩ như thế cơ chứ
Tại vì từ rất lâu rồi, anh chẳng được ai chăm sóc .Giờ mới
có em quan tâm tới anh thôi
Thế khi ở nhà anh không ăn cơm cùng với mẹ à?
Nam lắc đầu rồi đáp
Anh phải sống tự lập từ khi còn rất nhỏ .Lớn
lên thì đi làm, chẳng mấy khi được ở bên cạnh mẹ
Hoa tỏ ra xúc động
.Em ngồi lặng im một lúc lâu rồi khẽ nói
Hôm nay em ở đây với
anh đến chiều nhớ!
Thế thì anh vui lắm
đấy .
Nam nắm lấy bàn tay em ,mọi nỗi ưu phiền trong Nam bỗng tan
đi hết .Mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân ai đó ngoài thềm ,em mới nói
Dậy đi anh .
Nam đưa mắt nhìn và nhận ra vẻ thẹn thùng còn đọng trên
gương mặt của em
Làm ra vẻ tự nhiên, em nhìn Nam rồi nói
Em đặt xoong cơm để
trưa nay chúng mình cùng ăn nhé!
Nam khẽ gật đầu rồi đáp
Hôm nay ăn cơm, thể
nào anh cũng nuốt nhầm cả lưỡi
Nghe Nam nói .Hoa bật cười rồi nói bỡn
Biết thế sáng nay em không sang . . Thì buổi
chiều đã có người thế . . .này này
Hoa làm điệu bộ nhắm mắt lại rồi nghiêng đầu sang một bên
Ờ! Anh mà như thế, sẽ
có người khóc sưng cả hai mắt .Về nhà bố,mẹ hỏi hết đường chối .Xong sẽ bị đánh
đòn . . Thế mới thích
Thế thì em phải đánh
anh trước
Hoa lấy tay đập đập vào người Nam .Mãi tới khi em nhận ra
Nam đang đắm đuối nhìn mình .Em vội rụt tay lại còn mặt đỏ bừng lên.
Nam nắm lấy bàn tay em ấp lên má của mình .Một thoáng run rẩy
hiện lên trong mắt em . . . Nam và em đã ngồi lặng im bên nhau bao nhiêu lâu .Cả
Nam và em đều không biết . . .Mãi tới lúc em bảo Nam
Chúng mình ăn cơm
đi . .
Thì xoong cơm đã biết thành tảng cháy đen xì
Hoa mặt đỏ bừng ấp úng nói
Cái này là tại anh
. .Chúng mình làm thế nào bây giờ?
Chuyện nhỏ ấy mà
.Anh có cách này ,nhưng không biết em có đồng ý không?
Nam lấy từ trong túi ra một hộp sữa và một phong bánh rồi
nói
Đây là quà anh định
mang vào thăm em .Vậy thì nó là của em rồi .Bây giờ em có mời anh không?
Tất nhiên .Hai đứa
mình vừa ăn vừa nói chuyện .Đỡ tốn phí thời gian anh nhỉ !
Hai đứa ở bên nhau tha hồ mà chuyện trên trời dưới biển thật
là vui .Đột nhiên em tỏ ra nghiêm trang hỏi Nam
Em hỏi thật .Anh đã
có người yêu chưa ?
Nam biết .Em đã bắt Nam trả lời một câu hỏi rất khó .Nếu Nam
trả lời có . .Thì bao nhiêu tình cảm mà em đã dành cho Nam sẽ như nước sông đổ
ra biển . . Còn Nam trả lời chưa ,em cũng chẳng tin đâu. Câu hỏi của em buộc
Nam phải suy nghĩ
Nhận ra vẻ đăm chiêu trên khuôn mặt của Nam .Em lại nói tiếp
Anh phải hứa danh dự
là chỉ nói sự thật
Điều này là đương
nhiên .Anh xin hứa danh dự .Nhưng trước khi anh trả lời câu hỏi của em ,anh
cũng mong khi phán xét em phải thực sự công bằng
Em đồng ý . . .Nào
anh trả lời đi
Khi anh vào trạm
này làm việc ,em có thấy anh mang theo bếp dầu không?...Không chứ gì
Bếp dầu thì liên
quan gì đến chuyện tình yêu?
Nam cũng làm ra vẻ mặt nghiêm trang rồi nói
Em đã hiểu người Hà
Nội được bao nhiêu ? Một chút ít chứ gì.Cho nên anh mong em đừng có vội vàng .Vấn
đề này vô cùng . . .vô cùng quan trọng .Bởi vì cái bếp dầu chính là cầu nối giữa
cuộc sống và tình yêu của người Hà Nội
Làm gì có chuyện ấy .
Em không tin . .
Nếu em cứ hấp tấp
như thế ,anh sợ em chưa hiểu rõ ngọn ngành đã vội vàng phán xét thì làm sao mà
công bằng được.
Thôi được ,em sẽ
không vội vàng. Anh nói tiếp đi
. .Vào một chiều thứ bảy ,khi máu chảy về tim
.Có một chàng trai gặp cô gái hẹn hò
đúng bẩy giờ ba mươi phút sẽ gặp nhau nơi góc phố . . . Khi hết giờ làm việc
anh chàng hộc tốc đạp xe về nhà. .
.Trong lúc còn đang mệt đứt hơi,cần phải được nghỉ ngơi thì anh chàng lại vội
vàng tắm gội cho sạch sẽ ,ăn mặc cho chỉnh tề .Xong rồi lại cắm đầu ,cắm cổ đạp
xe, để bảy giờ có mặt ở chỗ hẹn .
Ơ! Hai người hẹn gặp
nhau lúc bẩy rưỡi cơ mà
Thế anh mới nói em chẳng
hiểu gì về con gái Hà Nội cả . . . Ai bảo thằng cha ấy lại đi yêu con gái Hà Nội
. Đến chỗ hẹn sớm . .chẳng ai khen .Nhưng đến muộn …yên tâm đi thằng cha ấy sẽ
bị bạn gái hành cho khổ hơn là chết
Anh cứ làm như con
gái Hà Nội ác lắm ý
Tất nhiên con gái Hà Nội liễu yếu ,đào tơ.Người ta không thượng
cẳng chân, hạ cẳng tay với người mình yêu đâu .Nhưng họ có một cách khiến anh
con trai sợ đến già
Qúa lắm là anh con
trai xin lỗi bạn gái mình chứ gì?
Anh thừa nhận cách giải
quyết vấn đề của em quá hay .Nhưng . . .con gái Hà Nội lại còn là sư phụ của
quá hay cơ .Cô gái sẽ thỏ thẻ ,dịu dàng đáp: ‘’anh có lỗi gì
. ..mà xin .Em rất thông cảm . . sang năm
chúng mình . . . gặp nhau anh nhớ”
Em thấy làm con trai
chỉ có mỗi yêu thôi ,sao mà khổ thế cơ chứ . . thế thì anh con trai phải làm thế
nào hả anh?
Cũng đơn giản thôi .
. . .Cứ tự động đến cơ quan xin nghỉ việc,ngồi ở nhà viết bản kiểm điểm ,làm tường
trình lí do tại sao lại đến muộn .Rồi cuối tuần mang ra chỗ hẹn để “bổn cô
nương hậu xét”.Lúc ấy tình yêu mong manh như ngàn cân treo sợi tóc .Buồn lắm!
Em thừa nhận nỗi đau
về tinh thần còn khổ hơn cả nỗi đau về thể xác
Nam cố nín cười ,làm vẻ mặt lạnh tanh nói tiếp
Anh thấy em hơi hiểu
về người Hà Nội rồi đấy .Anh lại kể tiếp nhớ!
Trường hợp anh con trai ra chỗ hẹn đúng giờ .Thì sẽ nín thở
,đứng im đến tám giờ
Bảy rưỡi chứ!
Chính xác là tám giờ .Vì nửa tiếng đến muộn là để con gái Hà
Nội thử thách độ mặn của tình yêu. . . Chờ mãi . .chờ mãi tưởng người yêu không
ra chứ gì? . .về chứ gì?.Anh chàng mà về . .chứng tỏ thiếu độ mặn tình yêu .Đứt
là cái chắc
Nghe anh nói .Em thấy
con gái Hà Nội chẳng thông cảm ,chẳng thương người mình yêu gì cả .Yêu thế thì
khổ vì yêu
Nếu chỉ có thế thôi thì
đã nhằm nhò gì .Em thử nghĩ mà xem .Một người con trai đi làm ở nhà máy từ sáng
đến tận chiều .Phải làm biết bao nhiêu là việc .Buổi tối lại không được ăn uống
gì ,er ngay chỗ hẹn chờ người yêu mấy tiếng đồng hồ .Anh nào không có bếp dầu để
thổi cơm ăn trong lúc đợi người yêu thì chỉ hai tháng sẽ kiệt sức mà chết .Anh
không muốn chết ,nên anh không dám yêu con gái Hà Nội.
Ờ! Yêu mà để phải
chết thảm như thế thì ai mà dám yêu .Anh nói có lý . . .
Nam không nín được
nữa bèn phá lên cười rồi nói
Em phán xét cứ như
bà cụ non ấy
Ờ! Để bà cụ non còn
gặp ông cụ non mà cãi lý chứ
Thế là em thừa nhận hai đứa mình sẽ ở bên nhau đến già rồi
nhớ ! ha . ha
Hai đứa đều rất vui ,cứ ôm lấy nhau mà cười ngả ,cười
nghiêng .Mãi tới khi em thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay của Nam ,em mới khe
khẽ
Anh đừng . .như thế . .em sợ lắm!
Thôi Nam chẳng nhớ gì nữa đâu . . .Chỉ biết bây giờ Nam lại
thấy hồi hộp.
Những ngày vui và những ngày vui cứ thế nối tiếp nhau .Nam
không còn cô đơn ,Nam không còn buồn nữa vì bên Nam đã có em sẻ chia những vui buồn .
Rồi Nam ra con tầu trên bến sông .Hầu như tối nào em cùng đến
với Nam .Hai đứa ở bên nhau ngập tràn hạnh phúc .Những đêm sáng trăng Nam và em
ngồi bên mạn tầu nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn chảy .Mặt sông tắm trong ánh trăng
vàng ,Nam mang cây đàn ghi ta ra ,gửi tâm hồn vào tiếng đàn .Cho hai trái tim
hòa vào nhau làm một .Những khúc nhạc ‘’:khiến lòng ta say đắm cùng mây gió .
.tháng năm nhẹ trôi vút bay theo thời gian ”. .
Những lúc ấy Hoa nép vào lòng Nam khẽ nói
Ở bên anh em quên
đi tất cả .Em chỉ muốn yêu anh thôi .Thật lạ kì , anh mà nói chuyện buồn .Những
câu chuyện của anh ,làm em không muốn có mặt trong cuộc đời này .Nhưng những
lúc anh nói chuyện vui như chuyện người Hà Nội chỉ biết nói thầm ấy .Là bởi vì
giọng nói của anh nhẹ quá ,như làn gió thoảng qua ,em chỉ nghe bằng tâm hồn của
em thôi.Sống bên anh, em vui lắm !Cuộc đời này thật đẹp và đáng yêu làm sao .
Và thời gian dần trôi.Mùa hạ đã qua ,mùa thu rồi cũng tàn
phai .Những cơn gió đông đầu tiên đã về, thổi dọc theo dòng sông tràn vào bến vắng.
Đêm mùa đông ở bến sông lạnh lắm !Nó khiến Nam nhiều đêm không ngủ được .Vào những
đêm như thế ,nỗi nhớ lại bùng lên da diết .Nhưng Nam không thể bỏ công việc dở dang mà về Hà Nội .Làm như thế là Nam đã phụ
lòng tin yêu của em và của những người luôn tin tưởng vào Nam .Và Nam lại gắng
sức.
Nhưng em thì khác trước
.Tối đến em ra con tầu với Nam ít hơn và nếu có ra em thường về rất sớm . Những
lúc ở bên nhau ,em ngồi lặng im nép vào Nam và có lần Nam nhận ra em đã khóc
.Nam gặng hỏi .Nhưng em chỉ trả lời
Em rất buồn . .
.Nhưng chẳng sao, miễn là anh yêu em . . .thì mọi chuyện trên đời chẳng có gì
phải sợ .
Những câu nói lấp lửng của em cũng làm Nam suy nghĩ .Nhưng
tiếc thay Nam còn quá trẻ ,Chưa đủ nhận thức để nhận ra những bất ổn của cuộc đời
.
Một buổi tối ,bình
lặng như những ngày đã qua .Hết giờ làm việc khi Nam ra con tầu nhỏ thì thằng
Hiệp với Sơn đều đã đi chơi hết cả rồi .Nam lên con tầu ngồi đợi, nhưng không
thấy em đến .Nam thấy buồn bèn lững thững vào thị xã uống café . .Mãi tới mười
giờ khi Nam đi về tới gần con tầu ,bỗng xuất hiện hai người từ ven đê đi ra .Họ
đứng chắn trước mặt Nam rồi nói
Mày là thằng Nam phải
không ?
Nam chưa kịp trả lời .Thì họ đã nói tiếp
Chúng tao không muốn
nặng tay với mày .Ngắn gọn là mày hãy cút ra khỏi thị xã này và không bao giờ
được quay lại đây nữa . . nghe rõ chưa ?
Thoáng qua giây phút bất ngờ .Nam cố trấn tĩnh lại rồi đáp
Có lẽ các anh nhận
lầm người rồi .Tôi lên đây để làm việc .Chưa hề động chạm tới các anh . .Bỏ qua
đi . .
Thằng này láo .Mày
bảo bố mày nhầm à?Này,nhầm này . . nhầm này . .Chúng mày lên . .Bắt nó phải khuất
phục
Sau các bụi cây bốn thằng nữa ùa ra vụt Nam túi bụi .Nam tuy
bị dính khá nhiều đòn .Nhưng vốn dĩ rất nhanh nhẹn nên Nam kháng cự rất quyết
liệt .Vừa chống đỡ Nam cố chạy về phía trạm .Đám người đánh Nam cũng rõ ,khu vực
trạm được bộ đội bảo vệ rất nghiêm ngặt .Nếu để bộ đội phát hiện ra sự bất thường
,chúng khó có cơ hội chạy thoát nên chúng vội lẩn xuống bãi sông mất dạng .
Còn Nam cố gắng lết về đến con tầu thì mệt lả . . .Nhưng đến
sáng hôm sau, toàn thân Nam rã rời .Biết
mình không còn đủ sức để vào trạm làm việc ,Nam đành làm đơn xin phép nghỉ công
tác với lý do Nam bị thương vì ngã xe . . .Rồi Nam về Hà Nội .
Có một điều rất lạ
là khi vừa về đến Hà Nội, Nam đã gửi ngay thư cho em .Nhưng nhiều ngày đã trôi
qua, Nam không hề nhận được thư của em hồi đáp .Những ngày đầu Nam còn tự biện
hộ cho em nhưng rồi tất cả sự chờ mong đều trở thành vô vọng
Cho đến một ngày ,tốp thợ thay Nam làm việc ở trạm trở về thì
Nam không sao kìm nén nổi tình cảm của mình được nữa .Nam bèn xin với ban lãnh
đạo Hà Nội cho Nam trở lại Sơn Tây .
Nam lại trở về đi trên con đường xưa .Vẫn con đường đê quanh
co vắng vẻ .Và kia cái cổng trạm nơi em
đứng đợi Nam .Cảnh vật vẫn như xưa .Nam
nhớ, nhưng em đã quên rồi . . .tất cả . . .tất cả đã trở thành hoài niệm .Phải
cố gắng lắm Nam mới chế ngự được cảm xúc của mình .Làm ra vẻ điềm nhiên Nam bước vào trong trạm, hoàn thành nốt nhiệm vụ của
mình .Buổi chiều sau bữa cơm đoàn kết với các bác ở trạm ,bác Khoái tiễn Nam ra
tận cổng .Trước lúc chia tay bác đưa cho Nam một lá thư và nói
Trước khi đi Hoa nhờ
bác chuyển cho cháu lá thư này .Bác hiểu tất cả . . .Cháu là chàng trai mạnh mẽ
.Cháu hãy cố gắng bay thật cao,thật xa với những ước mơ của mình .
Cảm ơn bác rất nhiều
! Cháu xin chúc bác luôn mạnh khỏe
Sau khi chia tay với bác Khoái, Nam cũng định ra xe về Hà Nội
ngay.Nhưng rồi Nam lại quyết định trở lại với con tầu .Dành chọn một đêm ở chốn
đây ,nơi cất giữ một khoảng thời gian tuyệt đẹp của đời Nam .
Chiều dần buông sương mờ giăng giăng trên sông .Nhìn dòng nước
cuồn cuộn chảy xuôi về phía biển . Nam thấy lòng chua xót “Nam chỉ là con tầu
nhỏ ,làm sao đủ sức chở em vượt trùng khơi ” . . . Vì thế em đã bỏ Nam mà đi . . .Trái tim
Nam đau đớn ,Nam giận em nhiều lắm .Vẻ thờ ơ Nam mở lá thư em . .
Nhưng trái tim Nam bỗng như có ai bóp nghẹt ,khi nhìn vào những
dòng chữ run rẩy đã nhòe đi bởi nước mắt
của em
‘’ Xe đã đến rồi .Em
không còn đủ thời gian gửi cho anh những lời yêu thương .Và tất cả . .tất cả những
gì . .đã xảy ra với hai đứa mình .Bởi có nói ra thì cũng quá muộn rồi . .Anh ơi
! em phải đi rồi . . .Chỉ mong trái đất
này là tròn sẽ đến một ngày chúng mình được gặp lại . . . .Khi ấy em sẽ nép vào
lòng anh cho thỏa nỗi nhớ thương . . .Anh đừng bao giờ quên em . .Đừng bao giờ anh nhớ ! .Bởi vì trái tim em
mãi mãi thuộc về anh . . . .’’
Nam nhìn xuống dòng sông .Dòng sông cuồn cuộn chảy, muôn lớp
sóng xô vào nhau giận dữ .Còn trong lồng ngực trái tim Nam gào thét . . .Người
con gái mà Nam yêu thương ơi! . Trong cuộc
đời bão tố ,đầy sóng gió dập vùi .Em bé nhỏ còn anh thật bé nhỏ .Chúng mình chỉ
là hai giọt nước nhỏ nhoi rớt xuống rồi trôi nổi trong dòng đời cuộn chảy.
Hà Nội 20.8.20014
Cỏ Dại
Các bạn có thể đọc những truyện ngắn của cỏ dại đăng trong
Xin cảm ơn các bạn!