Xà Vương Nơi Cổ Mộ
Đây là một sự việc xảy ra vào
những năm đầu thế kỷ 20, được lưu truyền trong ngành trưởng tộc .Mọi người
trong làng vào thời ấy được trực tiếp nghe trưởng tộc và các nhân chứng kể lại,
được tận mắt nhìn các chứng cứ đều thừa nhận ma ,quỉ là có thật .Tôi là hậu duệ
đời thứ hai ,được đích thân trưởng tộc, người đã chống chọi với xà vương thuật
lại và cũng đã may mắn được gặp mặt những vị trưởng bối đã giáp mặt xà vương
trong đêm hôm ấy .Các vị độc giả có tin hay không thì tùy các vị .Nhưng hãy bớt
chút thời gian nghe tôi kể lại câu chuyện trên. Bởi trong thế gian này còn
nhiều điều huyền bí .
Chiều chầm chậm buông.Khi những vạt nắng vàng trên
các tán lá cây tắt hẳn, nhường chỗ cho bóng tối loang nhanh trong ngõ xóm. Ngồi
trong căn nhà lá thấp lè tè, nóng hầm hập nơi chợ huyện. Hiệp Cường nhìn ra
ngoài sân thấy trời đã nhá nhem tối trong lòng đầy lo lắng .Đã ngồi đợi ở đây
cả nửa ngày trời rồi, mà ông chủ lái vẫn biệt vô âm tín .Lại thêm cái mệt, cái
đói được thể cùng thức dậy dày vò, khiến Hiệp Cường bồn chồn đứng ngồi không
yên. Có lẽ hiểu được sự sốt ruột của ông khách mua trâu bà vợ chủ lái, miệng bỏm
bẻm nhai trầu, thẽ thọt nói
Ấy là em cứ tiếc công của bác
đường xa đã sang đến đây, thôi thì bác cứ cố nán lại chờ nhà em thêm chút nữa .Nội
nhật tối nay ông ấy phải về tới đây, lúc ấy bác tha hồ mà chọn con trâu nào đẹp
nhất thì mua cho bõ công, bõ của…. hé . .hé .
Nghe bà chủ lái nói vậy Hiệp
Cường băn khoăn quá nhưng thấy trời đã tối mà đường về thì rất xa .Không còn
cách nào khác Hiệp Cường đành đứng lên, với cái ruột tượng đựng tiền khoác vào
vai rồi cầm lấy cái tay thước , cố nén tiếng thở dài rồi nói :
Thôi bác ạ. Để đến mai tôi lại sang, chứ chờ thế
này cũng chẳng biết đến bao giờ. Mà có mua được khuya quá cũng chẳng dám rong
trâu về, thời buổi trộm cướp như ong, đi một mình còn sợ huống gì lại dắt theo
của chềnh ềnh ra thế .Thôi chào bác tôi về kẻo tối mất rồi
Vâng bác đã nói thế em cũng chẳng dám giữ nữa.Vậy
rước bác lại nhà
Đi ra đến đường cái , mặc cho
cái nóng bức làm thân thể mệt nhoài, Hiệp Cường vẫn sải những bước dài đi
gấp.Nhưng mới đi đến cầu Ngàng thì trời đã tối hẳn.Trong bóng đêm,con đường
trắng mờ mờ chạy hun hút .Hai bên là cánh đồng rộng mênh mông quạnh hiu không
bóng một ngôi nhà .Đến lúc này, Hiệp Cường mới nhận ra cả người mình đẫm mồ hôi
và cái khát đã làm khô cả cổ .Cũng may làng Tân Cầu đã ở ngay trước mặt .Hiệp
Cường thầm nhủ ta cố đi chút nữa, vào đến làng kiếm cái quán uống vài ba bát
nước vối, nghỉ một chút rồi lại đi .Đến đây cũng được hai phần ba đường ,có gì
mà phải vội .Nhưng đã đi hết nửa làng mà Hiệp Cường không nhìn thấy ngôi nhà
nào có ánh đèn .Những ngôi nhà lá ở hai bên đường ,nhà nào nhà nấy cửa đóng,
then cài ,lối ra vào chằng chịt gai tre, phên dậu .Trong ánh trăng mờ mờ lạnh
lẽo Hiệp Cường nhìn thấy một đàn chó, con nào cũng gầy guộc, đói khát tụ thành
từng bầy xục xạo kiếm ăn trong các đống rác. Thấy bóng người đi tới lũ chó
hoang tản ra vây Hiệp Cường rồi tru lên ằng ặc như tiếng người bị bóp cổ .Vài
con hung tợn sấn vào gần chỉ chờ cơ hội là lao vào cắn xé .Trong lúc nguy ngập
Hiệp Cường sực nhớ ra là mình có cái đèn bấm để trong túi xách ,bèn dừng lại
tay nắm chặt cái tay thước, co mình đứng thủ thế .Ánh đèn vừa lóe lên, Hiệp
Cường đã thấy đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc và hàm răng lởm chởm xểu đầy rớt
dãi của con chó đầu đàn lao vào .Cái tay thước trong tay Hiệp Cường xé gió tạo
thành một vòng cung bỗng dội lại bởi một tiếng rắc khô khốc ,cú đánh quá mạnh
làm máu từ cái đầu vỡ văng ra tung tóe . Chỉ chờ có thế lũ chó đói khát lao vào
cắn xé liếm sạch máu của con thú tử thương .Trong lúc đàn chó đói mải mê với
miếng mồi béo bở.Hiệp Cường vội rảo bước thoát khỏi vòng nguy hiểm .Bỗng một
cơn gió lớn ào qua cuốn lá khô bay xào xạc .Gío lồng lộng thổi khiến những bụi
tre đen ngòm hai bên đường oằn xuống cọ vào nhau kêu ken két nghe như tiếng
người nghiến răng .Trong bóng đêm nhờ nhờ ,giữa hoang vắng đìu hiu cái âm thanh
ghê rợn ấy làm Hiệp Cường ớn lạnh .Để làm vơi đi nỗi sợ hãi đang nhen nhóm
trong lòng ,Hiệp Cường rọi đèn sang hai bên và bỗng nhận ra mình đang đứng ở
giữa ngã tư đường .Nhưng nhìn con đường về , Hiệp Cường băn khoăn quá!
Nếu đi lối này tắt qua làng Chà Lâm thì đường về trang Lương Xá sẽ bớt đi gần
một nửa .Nhưng mình sẽ phải vượt qua những cánh đồng ngập nước giữa um tùm lau
sậy.Thân cô, thế cô giữa bốn bề hoang vắng nếu không may gặp cướp sẽ khó bề
chống chọi .Nghĩ như thế hết cả đắn đo.Hiệp Cường bèn đi xuôi theo đường về phố
Hiến .
Đi khoảng nửa canh giờ nữa, đã lên tới triền
đê, nhìn vào chợ Dốc thấy le lói ánh đèn Hiệp Cường mừng rỡ vội men theo con
đường đất đi vào .Vượt qua mấy cái lán giáp đường trống tềnh, trống toàng dựng
lên bởi mấy cây cọc tre mái lợp lá mía, bốn bề trống trải lạnh tanh không một
bóng người .Nhưng đến cái lán cuối dãy, phía ngoài được che tạm bởi một tấm
phên rơm .Bỗng từ phía trong lán có tiếng người kêu ú ớ và tiếng thở khòng khọc.
Mặc cho trái tim mình đập thình thịch và những ngón tay vẫn còn run, Hiệp Cường
nghiến răng nắm chặt tay thước, sấn bước tới nơi rồi ghé mắt nhìn qua khe liếp
.Dưới ánh trăng mờ tỏ ngổn ngang trên nền đất là mấy người đàn ông vạm vỡ cởi
trần, đóng khố gối đầu lên đòn gánh ngủ mê nói lảm nhảm. Thấysự thể như vậy Hiệp
Cường thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tay cầm thước rồi nhằm chỗ có ánh đèn đi
tới. vừa đi qua hết khúc quanh, đã nghe rõ tiếng người râm ran trò
chuyện.Thoảng trong gió là mùi riêu cá cùng hương rượu tỏa ra thơm phức .Biết
chắc đây là quán ăn Hiệp Cường xốc lại cái ruột tượng ở vai rồi thong thả bước
vào.Lúc này ở trong quán đang diễn ra một cuộc mua bán giữa người đàn bà to béo
mình mặc yếm sồi, vận váy quai cồng đang toe toét cười, nói với ba người đàn
ông cởi trần đen thui như cột nhà cháy.Giọng người đàn bà rin rít:
Nào em có muốn bớt sớ gì đâu.Hiềm nỗi được con cá
trắm to nhất thì lại chết cỏng queo.Sáng mai đem ra chợ bán ươn rồi, ai mua
.Thế cho nên em mới bớt cả mớ cá này có bốn hào, chứ quanh năm, ngày tháng buôn
bán với nhau em có cò kè gì đâu hớ . .hớ
Nói thật với cô em cả mấy đứa bọn anh lặn hụp từ chiều
tới giờ mới đánh được mớ cá đó thôi .Lúc nữa chầu rượu ở đây xong, khéo hết cả
tiền, còn đâu mà đong gạo cho vợ, cho con nữa .
Ấy là em với các anh là chỗ tình .Chứ quán khác ấy
à có mà cho không chẳng đắt
Hầy à Cô em khéo nói quá.Thảo nào bọn anh lần nào
vào đây, lúc về cũng chỉ còn bộ tam sự hà .hà. .Mà anh nói thật quay trước,
quay sau em đã cho cá vào nồi làm món nhắm, làm gì còn cá ươn để bầy ra chợ bán
ngày mai nữa
Thôi thì bọn anh đã hiểu lòng mề em như thế, thì em
đành chiết đi hai hào vậy .Với lại đắt rẻ cũng là cho em chứ cho ai hớ .hớ
Đáp lại
vẻ lả lơi của cô chủ quán .Gã thuyền chài sỗ sàng nói :
Ừ thế thì cô em mang rượu với đồ nhắm ra đây cho bọn anh
.Tửu xong để bọn anh còn làm tí sắc hà.. hà.. hà
Cô chủ quán đã nguây nguẩy đi
vào .Nghe gã thuyền chài nói thế liền quay lại toe toét cười rồi nói
Phải gió cái anh này chưa uống đã
say .Cứ cái thói ấy thì cái quần cũng chẳng còn mà mặc hớ .hớ
Đến lúc này bà chủ quán mới nhìn
thấy Hiệp Cường bèn đi tới đon đả nói :
Em cứ mải buôn, mải bán, bác vào quán lúc nào không
biết, thế bác ăn cơm hay ăn canh bánh đa để em bưng ra .Mà bác có uống rượu
không ạ ?
Hiệp Cường từ tốn trả lời :
Chị cứ cho tôi ấm nước chè đã, rồi làm cho bát canh
bánh đa .
Uống hết nửa bát nước thấy đã hết
cơn khát Hiệp Cường thong thả châm điếu thuốc lá rít mấy hơi dài khoan khoái và
bỗng chợt nhận ra ba người đàn ông to lớn đang ăn uống ở bàn bên đang chăm chú
nhìn mình .Khi ấy cô chủ quán đã bưng bát canh ra , để lên bàn.Cũng nhận thấy
cái dáng vẻ như ông giáo tỉnh của người lữ khách, bèn nói giọng ái ngại :
Đêm hôm khuya khoắt ông giáo còn đi đâu, mà
lại đến chốn nhộm nhoạm này
Nhận ra vẻ lo lắng của cô chủ quán, Hiệp Cường hiểu ngay, bèn điềm tĩnh nói
Tôi cũng là dân vùng này .Buổi chiều sang Ngọc Đồng
thăm người ốm. Mải chuyện quyên rằng trời đã tối .Với lại tôi cũng về gần ngay
đây thôi .
Vâng thế mời bác xơi canh cho nóng, rồi về nhà cho
vợ con nó mừng .
Biết không nên nấn ná lại chốn này.Hiệp Cường
ăn uống qua loa .Rồi vội vã rời khỏi quán cướp đường đi gấp.Tuy vẫn còn ở chốn
đầy những dân giang hồ tứ chiếng ,Hiệp Cường chưa lo mấy vì vẫn ở trong làng
.Nhưng đi qua làng Cao Cương cảnh vật nơi đây mới hoang vắng làm sao .Một con
suối chảy cắt ngang con đường đất.Hai bên bờ lau sậy mọc um tùm .Trong ánh
trăng suông lũ ếch nhái thi nhau kêu inh ỏi .Bỗng trong bụi lau có tiếng động
loạt soạt, khiến Hiệp Cường lạnh toát cả người vội nắm chặt tay thước ,bấm đèn
rọi tới, mấy cái bóng đen hốt hoảng vụt bay lên rồi cất tiếng kêu quang quác
.Hiệp Cường bụng bảo dạ đúng là thần hồn nát thần tính, chẳng qua là lũ chim ăn
đêm thấy ánh đèn thì sợ mà bay lên chứ có gì đâu .Bèn cởi giầy ,xắn quần lội ào
qua suối .Sang đến bờ bên kia Hiệp Cường men theo con đường đất cứ thế cắm đầu
đi miết .Vượt qua Đống Lương đã đến trại ông Tròn. Nơi đây tuy chưa đông đúc,
nhưng cũng có hơn chục căn nhà lá vả lại các nhà ở đây chăn nuôi vịt nên có nhà
còn sáng ánh đèn .Thấy cũng thấm mệt ,Hiệp Cường đi chậm lại rồi châm một điếu
thuốc .Đi thêm một quãng nữa đã đến quán Cầu Ngòi. Từ đây nhìn về trang Lương
Xá trong ánh trăng mờ cái làng nhỏ với những lũy tre bao quanh, chơ vơ trên
cánh đồng ngập nước lau sậy rậm rạp .Lối vào trang là con đường độc đạo chạy
ngoằn ngèo qua mấy bãi đất hoang đầy những bụi cây dại, mang những cái tên rất
cổ xưa nào đường Mã móc, bãi con rùa nghe đã thấy hoang vắng tiêu sơ .Nhưng đã
về tới đây rồi, Hiệp Cường không còn lo lắng nữa . Cứ phăm phăm đạp lau lách mà
đi .Bỗng có tiếng chân người lội nước ùm ùm, rồi trong lùm cây rậm ven đường có
hai người nhao ra .Nhìn thấy thế Hiệp Cường hoảng hốt vội lùi lại, một tay nắm
chặt cây thước,tay kia chiếu đèn rọi tới ,rồi gằn giọng quát :
Ai . . . .
Trong ánh đèn sáng lóa Hiệp Cường
nhìn thấy hai người con gái đầu tóc xõa xượi, quần áo ướt sũng bê bết bùn
đất.Người con gái đi phía ngoài trên tay còn cầm một cái đèn dầu đã tắt lửa
.Quay mặt lại lắp bắp nói
Em . . . .chúng .. .em .
Rồi kéo cô gái bên cạnh cắm đầu
vội vã đi như chạy.Nhờ ánh đèn bấm rất sáng Hiệp Cường nhận ra cô Cẩm, cô Đào
là người cùng xóm .Nghĩ rằng họ có chuyện gấp vội về nhà bèn nói với theo:
Hai cô cứ đi trước, tôi sẽ soi đường cho
Mãi tới khi nhìn thấy hai cô gái đã rẽ vào cổng xóm
Cui .Hiệp Cường mới thả lỏng bước chân .Đúng lúc ấy bụi cây bên cạnh bỗng dưng
lay động ,trong vắng lặng nghe rõ tiếng cành cây gẫy kêu răng rắc và lạ lùng
thay tiếng ếch nhái đang kêu inh ỏi bỗng dưng im bặt .Cảm thấy như có người sáp
tới gần, Hiệp Cường vội xoay người lại, rồi thuận tay lia cái tay thước bay là
là mặt đất, ra đòn phòng thủ .Nhưng cũng chẳng thấy động tĩnh gì , mà vẫn là sự
vắng lặng bao trùm lên tất cả.đoán rằng có thể phường đạo chích biết mình mang
theo nhiều tiền đang bám theo .Hiệp Cường tay trái bấm đèn rọi vào phía sau
quán , rồi lao lên phía trước đón đầu .Bỗng ở phía sau, trong hậu cung quán có
tiếng cửa kêu ken két .Hiệp Cường vội quay người lại sấn tới ,lấy đầu tay thước
đẩy cánh cửa gỗ ,rồi chiếu đèn rọi vào phía trong khám thờ,nhưng cũng chẳng thấy
gì . Đột nhiên từ trong hậu cung một luồng gió lạnh lẽo thổi hắt ra cuốn tàn
nhang cùng vàng mã rơi lả tả .Cơn gió lạnh khiến Hiệp Cường xây xẩm cả mặt mày,
toàn thân bỗng ớn lạnh rã rời, đành vội rời khỏi quán ra về .Lúc này đã khuya
.Làng xóm vắng tanh không một bóng người. Hiệp Cường gắng sức đi về tới đầu ngõ
nhà mình, nhìn vào phía trong thấy trong căn nhà gỗ năm gian vẫn còn ánh đèn
lọt qua khe cửa .Đoán chắc mẹ già vẫn còn thức. Hiệp Cường bước lên bậc thềm rồi
khẽ gọi :
Mẹ ơi ra mở cửa cho con
Trong nhà, bà cụ họ Lương vẫn
ngồi mải miết tụng kinh niệm Phật .Trong lòng bà nóng như lửa đốt, bởi thấy
rằng trời đã tối từ lâu mà con trai mãi vẫn chưa về. Bà góa bụa từ khi còn đầu
xanh tuổi trẻ , sinh nở hai lần nhưng ông trời chỉ cho nuôi có một,bởi thế cho
nên bao nhiêu thương yêu bà trút hết cho con .Giờ thấy tiếng con gọi cửa , lòng
mẹ già vui mừng khôn tả, vội vàng ra mở cửa đón con .Rồi mới nhẹ nhàng trách
bảo :
Đường xa dặm thẳm, sao con muộn thế mới về, để cho
mẹ ở nhà lo lắng
Hiệp Cường cúi đầu nghe mẹ dậy
rồi mới thưa :
Chỉ vì muốn công việc xong xuôi, để ngày mốt con
còn lên Hà Nội, nên cứ lấn ná chờ mãi .Không ngờ việc chẳng xong đến lúc ra về
thì trời đã tối .
Mẹ già trách con thế thôi .Chứ bà
hiểu con trai hiếu thảo, siêng năng đâu có ham vui mà quyên bổn phận.Bà bèn
giục con ra rửa chân tay rồi còn vào ăn cơm .Hiệp Cường thấy người ớn lạnh,
liền rửa ráy qua loa rồi xin phép mẹ vào phòng trong nghỉ .Nghĩ con đã vất vả
cả ngày nên mệt mỏi ,bà cũng không ép con ăn cơm nữa, mà quay ra cài cửa .Nhìn
thấy con chó vàng cứ chạy quanh ở trong nhà, bà liền đuổi nó ra ngoài .Con chó
tỏ ra sợ sệt rít lên những tiếng kêu rền rĩ rồi chui tọt vào gầm phản, đuổi thế
nào cũng nhất định không ra .Khi ấy Hiệp Cường thấy trong người rất mệt mỏi bèn
vào trong phòng, rồi ngả lưng nằm lên giường ,Vừa ngửa mặt nhìn lên bỗng thất
kinh khi thấy một con rắn rất lớn ,đuôi quấn trên xà nhà, đầu thòng xuống
miệng phun nọc phì phì rồi mổ ngay vào mặt .Theo phản xạ tự nhiên và cũng có
chút võ nghệ, Hiệp Cường né đầu tránh rồi vung tay chộp trúng cổ con rắn ấn
xuống giường bóp chặt .Con rắn bị thất thế liền buông mình từ xà nhà xuống quấn
ngay vào cổ ,còn cái đuôi nhọn hoắt ,lạnh buốt của con rắn cứ ngo ngoe như muốn
thọc vào lỗ mũi và mắt của Hiệp Cường .May thay làm sao khi cái đuôi rắn vừa
trườn qua miệng Hiệp Cường liền hé răng cắn chặt. Bị đánh trúng tử huyệt con
rắn rùng người lớp vẩy trên thân nó dựng ngược, kêu roàn roạt.Nhưng con rắn vẫn
điên cuồng xiết chặt .Vật lộn một lúc lâu .Tính mạng của Hiệp Cường như ngàn
cân treo sợi tóc
Ở gian nhà ngoài bà Lương vẫn đang ngồi tụng kinh.bỗng
nghe thấy tiếng động ở phòng trong và tiếng con trai kêu ú ớ . Bà vội vàng cầm
đèn đi vào, thì nhìn thấy Hiệp Cường mắt trợn trừng, hai tay nắm chặt, Nghĩ con
bị cảm gió ,bà vội lấy rượu với gừng ra đánh gió, một lúc sau Hiệp Cường hồi
tỉnh lại. Liền nói cho mẹ nghe, vừa rồi mình phải chống chọi với một con
rắn lớn .Nghe con kể xong, bà Lương soi đèn xem xét kĩ trong nhà, nhưng chẳng
thấy gì . Bà Lương thấy trong nhà âm khí lạnh lẽo trong dạ chẳng yên, liền thắp
mấy nén nhang rồi thành kính cầu xin các đấng thần linh chở che cho mẹ góa côi
.Trong nhà tiếng niệm kinh đều đều ấm áp của bà Lương phút chốc xua tan âm u
lạnh lẽo. Cái đêm hãi hùng ấy rồi cũng qua đi .Cho đến sáng thì Hiệp Cường đã
đỡ hẳn.Chỉ còn chỗ cổ nơi rắn quấn vẫn còn đau rát.Mãi đến chiều lúc hai mẹ con
đang ngồi nói chuyện, thì nghe có tiếng người gọi ngoài ngõ, biết có khách đến
chơi Hiệp Cường bèn đi ra mở cổng .Vừa nhìn thấy Hiệp Cường, cô Cẩm với cô Đào
đã vồn vã nói :
Phúc đức cho hai đứa chúng em, tối qua mà không gặp
anh thì chúng em chết
Bà Lương với Hiệp Cường nghe hai
cô gái nói thế cứ ngớ cả người ra, chẳng hiểu sự thể ra sao cả .Thấy vậy Hiệp
Cường liền nói :
Nào mời hai cô vào nhà uống nước đã rồi kể cho hai
mẹ con tôi nghe
Ngồi chơi uống nước một lúc.Thấy
cô Cẩm với cô Đào cứ úp úp, mở mở rồi lại đùn đẩy nhau mãi , Nhìn điệu bộ ngó
trước ,trông sau như vẫn còn sợ sệt của hai cô gái .Hiệp Cường bèn gặng hỏi xem
đầu đuôi câu chuyện ra sao .Cô Cẩm với cô Đào vâng lời liền thuật lại tình đầu
câu chuyện:
Chiều qua hai chúng em
rủ nhau ra ngoài trại có chút việc, chập tối cũng đã định ra về, nhưng người nhà
cứ giữ lại .Thấy trời quang mây tạnh biết tối lại có trăng, mà quãng đường về
cũng gần, nên chúng em cứ nhẩn nha .Mãi đến giờ hợi hai chị em mới về,vừa đi
đến Mã Mái. bỗng chúng em nghe thấy bên cánh đồng Dộc có tiếng quẫy nước rất
lớn, tiếp đó là tiếng lau sậy đổ loạt soạt .Dường như có một con vật rất to
đang bơi .Nhờ có ánh sáng trăng và ánh đèn dầu chúng em nhìn thấy
một con rắn lớn từ cánh ruộng Dộc trườn lên, nằm vắt ngang đường .Thấy thế hai
chị em vội chạy vòng sang bên kia đường .Nào ngờ con rắn bò theo cứ chắn
đường dồn hai chị em vào bãi Mã Mái .Đến đây con rắn lao vào quấn lấy chân em
rồi lôi đi .Đầu nó ngóc cao , miệng phun nọc phì phì ,còn đôi mắt nó đỏ lòm như
hai hòn than cứ nhìn chòng chọc như muốn hút hồn .Nhưng chúng em liều chết cứ túm
chặt lấy nhau .Đang lúc mười phần chết chín ,thì có tiếng chân người và ánh đèn
chiếu tới .Con rắn thấy có người đến, bèn buông em ra ,trườn vào bụi lau . Nhân
cơ hội ấy hai chúng em mới chạy thoát ra được .khi nghe thấy tiếng anh nói ở
đằng sau, nhưng vì quá sợ hãi nên chúng em không dám thưa, mà cứ cắm đầu chạy
.Hôm nay chúng em sang trước là thăm bác, sau là cảm ơn anh đã cứu giúp chúng
em thoát nạn
Nghe hai cô gái kể xong , bà Lương bèn thảng thốt kêu
lên thì ra con rắn đêm qua là con xà tinh .Vì thù tức Hiệp Cường đã cản trở
không cho nó hãm hại hai cô gái, xà tinh liền quay sang theo Hiệp Cường đến nhà
để trả thù .Nói đến đây Hiệp Cường vén cổ áo cho mọi người cùng xem, xung quanh
cổ nơi xà tinh quấn vào nhìn rõ những hình vẩy rắn to bằng đồng trinh, đỏ lửng
hằn sâu vào da thịt .Mãi tới bốn tháng sau khi Hiệp Cường đã đi làm ở Hà
Nội, những dấu vẩy rắn này mới lặn hết . Sau sự việc xẩy ra, có thể do xà vương
đã làm trái đạo trời, nên bị trời trừng phạt .Kể từ đấy đến nay không ai còn
thấy xà vương xuất hiện nữa.
Nhưng đến năm 1965 . Giữa
thanh thiên bạch nhật .trên đồng nước mênh mông ở đúng nơi tinh xà vương xuất
hiện năm xưa .Tôi lại từ dương thế lạc đường đi vào một tòa thành ở bên trong
là khu lăng mộ xây dựng rất kì vĩ .Đục chạm hết sức tinh xảo toàn bằng những
khối đá đen, tòa thành và khu lăng mộ này ở quá khứ hay dưới âm ti ,địa
ngục tôi thực lòng không biết .Xin hẹn được kể chuyện này vào lần sau .Xin chân
thành cảm ơn các quí vị độc giả.
Hà Nội 24.8.2012
Cỏ Dại
Tôi đứng lặng hồi lâu trước hiên nhà rồi mới đưa tay đẩy vào cánh cửa gỗ .Một
làn gió từ trong phòng ùa ra mát lạnh quyện trong gió là mùi hương trầm thơm
ngát, khiến lòng tôi bâng khuâng .Theo thói quen tôi khẽ gọi :
Ông khọm ơi! Có nhà không ?
Vắng vẻ và yên tĩnh quá .Tôi nhẹ nhàng lách mình qua khe cửa .Dưới ánh sáng
mờ nhạt của ngọn đèn tường ,tôi thấy căn phòng nhỏ vẫn như ngày nào.Trên cái tủ
khảm kê sát tường ,bộ ngũ sự bằng sứ vẫn lặng lẽ trầm tư như những nhà hiền triết
.Vương vấn trên cao làn khói nhỏ mong manh của nén nhang đang cháy đỏ,thanh nhã
và u tịch ,khiến lòng tôi đắm chìm trong nỗi nhớ mênh mang .Phải rồi ở những
ngày xa kia ,mỗi lần nghe tôi gọi ,anh lại đi từ phòng trong ra ,cái dáng cao gầy
đi lom khom ,còn cặp mắt to thì nheo nheo nhìn tôi .
Chú đấy à! vào đây . . .vào đây
Chào ông anh .Dạo này ông khọm
của em có khỏe không ?
Anh chặc lưỡi một cái rồi đáp
Anh cũng nhì nhằng.Hôm qua
anh đi Sơn Tây về đến nhà mệt quá, đành phải nghỉ một ngày cho lại sức.
Rồi anh ra tận nơi ân cần nắm tay
tôi, rồi hỏi
Thế chú có khỏe không ?Nhìn kĩ thì chú
mày cũng già rồi đấy.
Tôi bật cười vì câu nói của anh, rồi đáp
Em gần sáu mươi rồi có mà
trẻ với ma
Âý là anh thấy mấy năm nay chú
xuống sắc nhiều lắm
Anh bảo chuyện nhà, chuyện con cái lo cả ngày không hết việc .Nhiều lúc
chán lắm anh ạ!
Ờ! Biết là thế, nhưng cũng phải
cố gắng mà giữ gìn, mình mà đổ thì nguy đấy.
Đổ là đổ thế nào.Chí ít anh
em mình cũng phải sống bằng tuổi ông Tuệ bây giờ.Ông ấy còn đang đi nhẩy đầm ấy
chứ
Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý với câu nói của tôi .Rồi nói
Anh em mình cứ phải xong ba cái world cup nữa
là ok .Thế chú uống nước chè đặc để anh pha nhớ.
Thôi anh ạ! Em vừa uống cà
fê với thằng Nghiên xong
Cứ ngồi chơi thư thả đã, hút
thuốc rồi uống nước .Mấy hôm không gặp chú anh cũng nhớ.
Hai anh em bên ấm chè và điếu thuốc,chuyện nói với nhau thì nhiều vô kể. Có
những chuyện xa lắc, xa lơ xa tới mức thời gian tôi chỉ hình như và cảm thấy .Như
câu chuyện tuổi thơ cái lọ nhỏ cầm tù con bọ gậy mà anh mang ở tận trường về
cho tôi .Với tôi nó đẹp đẽ làm sao hình
bóng nó ở trong trái tim này, tính đến hôm nay tuổi của nó đã dài lâu hơn phần
còn lại của đời tôi. Anh tỏ ra rất cảm động khi nghe tôi nhắc lại kỉ niệm xưa
.Anh vòng tay ôm lấy tôi kéo sát vào ngực mình .Đôi mắt anh nhìn ra xa mơ màng
.Tôi ngồi lặng yên để mặc anh đắm mình trong cảm xúc của tuổi thơ .Cả hai anh
em đã ngồi như thế rất lâu đắm say trong dịu ngọt êm đềm .
Mãi tới lúc thấy anh với cái áo mặc vào rồi sửa sang chỉnh tề .Ngỡ anh có
việc, tôi vội đứng lên xin phép ra về .Anh nheo nheo mắt nhìn tôi cái miệng rộng
nở nụ cười hóm hỉnh, rồi anh nói .
Việc viếc quái gì, anh rủ
chú mày ra tam giác quỷ
Đi RTC hả anh
Thấy tôi tỏ vẻ ngần ngừ anh nói tiếp
Đừng có nói là em kiêng đấy
nhớ, chú mày thì cứ hay kiêng vớ, kiêng vẩn .Nào đi
Anh dắt xe xuống đường, tôi ngoan
ngoãn leo lên ngồi sau .Xe chầm chậm đi qua chợ Hòe Nhai, rồi lên dốc Hàng Than
.Hai anh em rẽ vào kiếm một cái bàn nhỏ gần lối ra vào, vừa ngồi xuống ghế đã thấy
con bé bán hàng đi ra .Nó nở nụ cười xã giao rồi đon đả nói :
Mấy hôm không thấy bác ra, hôm
qua ông Tuấn béo cứ hỏi thăm về bác mãi
Rồi chẳng để anh kịp trả lời, nó nói liền một mạch
Dạ! thế hôm nay bác dùng món gì
ạ?Bác ơi! Bia hôm nay ngon mà thịt chó lại càng ngon .Tôi nháy mắt trêu nó rồi
nói .
Cháu gái mồm, miệng dẻo như kẹo
kéo ai mà đón được cháu về thì đúng là phúc to bằng cái đình
Ấy chết chú đừng khen kẻo mũi
cháu phổng lên nó lại nổ bây giờ hí . . .hí .
Con bé lấy ra tập giấy tai nó nghe anh nói ,mắt nó nhìn , còn tay viết lia
lịa .Tôi thấy anh Hạnh dặn dò nó rất lâu .Tôi thầm nghĩ mấy cái món ăn dân dã
này có gì đâu mà cầu kỳ thế nhỉ .
Con bé đã bầy bia ra bàn hai người bốn cốc vại .Tôi thầm nghĩ Ông anh tôi quên à , Thằng em này đi qua quán
bia ngửi mùi cũng đủ say bí tỷ .Anh đưa cho tôi cốc bia rồi nói .
Nào trong lúc chờ đợi ta cạch
cái nào, Chúc sức khỏe chú.
Em cũng chúc anh khỏe
Sau tiếng cạch một loáng tôi đã thấy cốc bia của anh trần đến đáy .Thấy anh
tiếp tục xử lí cốc thứ hai tôi vội ngăn lại .
Từ từ đã chờ đồ ăn tới rồi anh
hãy uống
Hì chú mày sợ anh say à .Uống
thế này thì ăn nhằm quái gì .Mấy hôm trước ngồi một mình buồn quá, anh gọi tay
Tuấn béo sang. Hai thằng uống một lúc hết
bay két bia Hà Nội ..
Tôi lè lưỡi lắc đầu thốt lên
Ông anh em hoàng tráng quá ta
Các món ăn đã được bày ra bàn. Anh cầm nửa quả chanh vắt vào cái thìa gợt hết hạt rồi mới trút vào bát mắm tôm và
cho thêm vào đó chút rượu trắng.Tôi nhìn bàn tay anh cầm đôi đũa xoay xoay dáng
vẻ như ông họa sĩ đang trộn mầu .Chỉ một loáng bát mắm tôm bông lên tỏa hương vị
“dễ thương” .Anh quay sang tôi vừa cười vừa nói .
Âý cứ phải cho chút rượu vào
khi đánh bông mắm tôm vừa thơm ngon lại còn làm vi trùng chóng mặt .Nào miếng
thịt này nạc đấy chú ăn đi .
Tôi gắp miếng thịt nêm vào đó cái lá mơ và một chút riềng rồi mới chấm vào
cái bát có hương vị “dễ thương”
Aí chà! Nó mới ngon làm sao ngọt
ngào và mềm mại
Anh lại gắp cho tôi rồi bảo :
Chú mày uống ít thì phải ăn
nhiều vào
Thấy tôi ăn nhón nhén.Anh phẩy tay nói tiếp :
Chú cứ yên tâm mà chén.Món luộc
này đã lọc hết xương rồi
Tôi lại thầm nhủ dặn dò kỹ lưỡng là vì thế này đây. Mà cũng phải đang mê mải
say sưa rắc một cái gẫy mẹ nó răng rồi,thì đùi tơ cũng chỉ ngồi mà tiếc .
Thấy anh đã uống hết cốc bia thứ hai tôi vội ngăn lại
Anh phải ăn đi chứ
Tôi tiếp anh một miếng
Chú cứ để mặc anh .Anh uống
thêm cốc nữa cho nó trơn họng đã .Mà chú ăn món này cho nóng
Anh chuyển đĩa chả chó sang cho tôi .Nhìn đĩa chả mới hấp dẫn làm sao,vài củ
hành trần nằm vắt ngang trên lớp riềng vàng giã nhỏ ,ẩn phía sau là lớp chả
bóng mỡ thơm lừng .Tôi gắp một miếng tẩm vào đó chút hương vị mắm tôm ,rồi mới
đưa vào miệng .Cái hương vị beo béo mà thơm ngấm vào chân răng rồi tràn ra lưỡi
,khiến con tì ,con vị trong miệng tôi sung sướng phát điên .Để đạt đến độ thập
toàn kì mĩ ,tôi tớp một ngụm bia và rít một hơi thuốc lá .Ôi ngây ngất phê phê
. . . .
Men bia làm phấn khích khiến tôi nói hơi to:
Thật tiếc thay cho những thằng
đàn ông không biết ăn thịt chó .
Ở bàn bên mấy khuân mặt đang hừng hực hơi men ngó nhìn tôi tưởng câu nói to
của mình phá ngang câu chuyện vui của họ, tôi hơi áy náy. Nhưng không, mấy
khuân mặt bừng bừng đều toét miệng ra cười rồi cùng gào tướng lên
Tuyệt vời . .hớ . .hớ .Trên
cả tuyệt vời .Xin bình chọn câu nói của người anh em là câu nói hay nhất trong
tuần.Thế thì chúng ta phải cụng ly để chúc mừng chứ nhỉ. N…ào dô . .Nào dô. Một
trăm phần trăm
Tôi hơi choáng một trăm phần trăm xong lát nữa ông khọm phải xốc nách tôi về
là cái chắc
Nào thì mời các bác dô thì dô
.Nhưng cho em nửa đời hương phấn .
Họ phá lên cười vui vẻ
Ôkê rồi cả ô sờ kê . . . .
Vui xong rồi bàn nào lại quay về bàn nấy .Những cái đầu lại chụm vào nhau .Nào
là chuyện cá đá bóng ,rồi lại con đề với con lô ,….nơi đây bình luận. Thông tin
đa ngành, đa nghề thập cẩm Vui . .Vui thật là vui . .
Rồi anh lại gọi thêm hai cốc bia
nữa .Thấy thế tôi bảo anh :
Anh phải ăn đi chứ
Chú yên tâm ,hai anh em
mình đã ăn thì phải ăn cho thỏa thích .Anh mà ăn với thằng Bi nhà chú ,cứ phải
nhiều mỡ vào ,càng nhiều mỡ càng ngon ,ăn ngọt như ăn rau .
Thế sao hôm nay em chẳng
thấy anh ăn gì cả .
Có chứ. Miếng này mỡ để
anh ăn cho .
Anh lại gắp cho tôi và nhìn tôi ăn, Trong mắt anh tôi vẫn còn thơ dại, vẫn
cần anh chăm sóc âu lo .Nhưng ở phút này đây men bia làm anh say. Men bia khiến
tôi cũng say say.Nỗi buồn muôn thủa chẳng có chỗ nào để chen chân vào cả .Thế rồi
có cuộc vui nào không tan bữa tiệc nào chẳng tàn.Đã đến lúc ra về.Tôi ôm vào
lưng anh .Anh dựa vào người tôi .Chúng ta cùng vui chơi .Cuộc đời này thoáng nhẹ
mông lung .
Rồi những ngày sau đó dòng đời cuộn
chảy lại cuốn tôi đi với bao lo toan bộn bề công việc .Cho đến một ngày tôi mới
lại đến thăm anh .Nhưng buồn thay cuộc gặp gỡ lần này lại diễn ra bên giường bệnh
.Anh nằm im lìm đôi mắt nhắm nghiền ,cánh mũi phập phồng theo hơi thở mong manh
.Dường như những đói khổ của sáu mươi ba năm tích tụ bỗng ùa ra dày vò cái thân
xác của anh .Chị Khánh vợ anh vừa khóc vừa nói :
Mấy hôm nay anh chú yếu đi
nhiều lắm cơ sự này khéo chẳng qua nổi đâu .Sau cái hôm anh của chú thấy bố về
đón thì anh chú chẳng còn chút niềm tin nào cả,.Lúc bác Nhàn sang thăm.Bác ấy vừa
hỏi chuyện vừa xoa chân cho anh chú .Chú có biết anh ấy nói gì không
Chị ơi chị không phải xoa chân cho em đâu
Bác Nhàn mới đáp:
Hôm nay cậu ốm tôi sang thăm
và chăm sóc cậu .Ngày sau tôi ốm cậu lại sang thăm rồi chăm sóc cho tôi .
Anh chú trả lời thế này này:
Qúa muộn rồi chị ạ !
Nghe anh ấy nói xong không ai cầm nổi nước mắt .Một nỗi đau ghê gớm khoan
sâu trong ngực khiến tôi choáng váng .Tôi vội vịn vào tường cho khỏi ngã rồi
kêu lên :
Anh ơi em không biết phải làm
thế nào bây giờ .
Ngoài hiên gió sẽ giật mình thổi qua tán lá cây xào xạc, khiến con chim nhỏ
nhẩy loạn ở trong lồng .Rồi đột nhiên nó cất tiếng kêu lảnh lót .Có thể tiếng
kêu của con chim làm lóe lên sự sống mong manh trong con người anh .Anh hé mắt
ra nhìn, mãi một lúc lâu anh mới nhận ra tôi với con Thảo.Chậm chạp và mệt mỏi anh
hỏi :
Chú với con Thảo đến đây đã
lâu chưa ?
Dạ! em với con Thảo cũng đến
được một lúc rồi anh ạ .Thế anh thấy trong người thế nào ?
Anh bình thản trả lời :
Anh không sao đâu, bây giờ
chú đỡ cho anh ngồi dậy .
Anh nép vào lòng tôi mềm yếu như một đứa trẻ .Tôi ôm anh vào lòng âu yếm .
Anh đưa mắt nhìn tôi rồi khẽ nói
Anh thật là người hạnh phúc
khi ốm đau được mọi người đến thăm nom đầy đủ cả .
Rồi anh ra hiệu cho con Hằng rót nước mời tôi
Không cần đâu anh ạ! Anh em
mình cứ ngồi thế này thôi
Anh thở dài não nuột rồi ngậm ngùi nói
Sau này anh em mình muốn ngồi
bên nhau uống một chén nước, hút với nhau một điếu thuốc cũng chẳng được nữa
đâu em ạ!
Tôi đã thấy nước mắt của anh và nước mắt tôi cùng tuôn chảy
Anh đừng nói thế khiến em buồn lắm .
Thế chú tưởng chú ở lại nhớ
anh .Anh đi rồi anh không buồn vì xa chú hay sao .
Tôi ôm anh chặt hơn nói với anh qua dòng nước mắt
Kiếp sau em nhất định sẽ đi tìm anh .Để bắt anh lại phải làm anh ruột của em
Anh ngước mắt lên nhìn tôi, trong ánh mắt của anh sáng lên tình thương yêu
tột độ. Rồi anh buông một câu cụt lủn
Kệ mày
Xong tôi nghe thấy rõ âm sắc của yêu thương và anh nhoẻn miệng cười mãn
nguyện .Hai anh em đã ngồi lặng lẽ như thế rất lâu .Mãi tới lúc thấy sức mình
kiệt quệ anh mới nói :
Anh mệt lắm rồi chú đỡ anh nằm
xuống
Hệt như lời bài ca khi xưa anh thường hát
Anh nằm xuống sau một lần đã
đến đây, đã vui chơi trong cuộc đời này . …
Cho đến tận giây phút cuối cùng khi tôi gào lên :
Anh Hạnh ơi! Em phát đây
Anh chỉ mở to đôi mắt nhìn tôi đôi đồng tử trong mắt anh lóe lên sắc vàng rực
rỡ .Dường như anh cố thu hết hình ảnh những khuân mặt thân yêu để anh mang theo
mình mãi mãi .Còn đôi dòng lệ biệt ly đã tràn khỏi khóe mi lăn dài trên má .Anh
đã đi rồi hỡi anh thương yêu .Tôi nắm chặt tay anh,rồi nói trong đau đớn tột
cùng
Đường đi còn dài mong anh
thượng lộ bình an
Chúng tôi đưa anh về với đất mẹ
quê hương .Ở nơi đây anh sẽ nhìn thấy rõ cái làng Lương Xá nhỏ bé, với lũy tre
làng xanh mướt quanh năm bao bọc lấy miền quê êm ả .Ôi con đường làng quanh co khúc
khuỷu đang mờ dần trong ánh hoàng hôn .Chiều đã tàn trong nghĩa trang cô quạnh
.Chỉ còn lại vài ba tiếng trống bập bùng xen lẫn với tiếng người khóc hờ ai oán
:
Từ đây mỗi lúc mỗi xa .Trăm
năm nghìn kiếp biết đến ngày nào mới gặp lại nhau . . .
Tôi bỗng thấy như có anh bên cạnh liền ngậm ngùi nói :
Em phải về đây để còn kịp chuyến xe đi về
Hà Nội .Tôi đã thấy ánh mắt anh nhìn tôi đầy lưu luyến .Rồi anh khẽ nói :
Anh cũng phải đi đây em à !
Vẫn cái dáng cao gầy nho nhã anh đi
mãi về hướng nam .Đến quán Cui nơi có ngả phân ly .Anh quay lại nhìn tôi bàn
tay anh giơ cao vẫy vẫy .
Tôi vội gửi lời theo gió đến anh
Anh thương yêu ơi Cũng chẳng
còn lâu nữa đâu, rồi em cũng đi trên con đường này từ hướng bắc xuôi về mãi
phương nam .Dù có phải đi đến nơi sơn cùng thủy tận .Dù có phải vượt qua trăm năm với cả nghìn kiếp
người .Em nhất định sẽ gặp được anh .Bởi vì trong kiếp này chúng ta đã hẹn sẽ gặp
nhau ở muôn kiếp về sau .Nhưng gió và cát bụi đã xóa nhòa đi hình bóng của anh
.
Anh ơi! Ba đứa con của em,
chúng nó luôn nhắc về anh .Anh mãi mãi ở trong trái tim chúng em
Hà Nội ngày 1 tháng 6 năm 2012
Cỏ Dại