Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Tháng ngày đã qua (P3)



Nhưng cuộc đời này có biết bao trắc trở .Khiến Phúc và em lại không được gần nhau .Và ngày tháng cứ trôi .Cho mãi tới hai tháng sau vào một đêm Phúc đang trên đường từ thị trấn trở về nhà thì trời đổ cơn mưa lớn .Với Phúc mưa ướt cũng chẳng sao.Nhưng còn cây đàn Phúc đang đeo trên vai thì không thể để bị ướt.Không còn sự lựa chọn nào khác, Phúc đành băng qua bãi đất hoang chạy về phía căn nhà thông tin .

Lúc này đã muộn rồi, căn nhà khách cửa đóng then cài tối om không một ánh đèn .Phúc cũng không muốn gọi cửa, liền đứng nép dưới mái hiên trú mưa. Gió rừng thổi ào ào cuốn làn mưa trên trời cao trút xuống như thác đổ .Phúc ôm cây đàn vào trong lòng, lấy thân mình chắn làn mưa cho cây đàn khỏi ướt .Trong lúc loay hoay Phúc vô ý va cây đàn vào thềm cửa .Ngay lập tức phía trong nhà có tiếng người phụ nữ gằn giọng hỏi

    Ai ở ngoài đó . . .

Nghe xong, Phúc vội đáp

       Tôi gặp cơn mưa lớn nên trú tạm dưới hiên nhà .Mong chị thông cảm

      Đây là nhà khách quân đội .Anh nên ra chỗ khác mà trú

      Chị ơi! Cơn mưa lớn quá, xung quanh đây lại không có một ngôi nhà nào .Chị yên tâm tôi là bạn với đồng chí NN ở khu nhà này

 Trong nhà tiếng người phụ nữ dịu xuống

      Thế à! anh có cần gặp cô ấy không

    Thôi chị ạ! Cũng đã khuya lắm rồi, với lại ngoài này giông bão to lắm .Chị đừng gọi cô ấy nữa .Tôi cảm ơn chị nhiều

 Một lúc sau.Phúc nghe thấy trong nhà có tiếng người nói lao xao và tiếng mở cửa .Dưới ánh đèn Phúc đã nhìn thấy em .Nhìn thấy Phúc bị ướt sũng .Em vội nói

     Ôi chao! Cơn mưa lớn quá .Anh vào trong nhà đi cho đỡ lạnh

 Phúc biết kỉ luật quân đội rất nghiêm khắc .Chẳng mấy ai cảm thông với tình cảm ngoài luồng như Phúc và em .Nên vội nói

   Trong nhà đang có khách,với lại anh cũng ướt hết cả rồi .Anh không vào đâu .Anh gửi em cây đàn rồi sẽ về ngay

Nhưng khi Phúc đưa cây đàn cho em, thì em lại nắm vào tay Phúc .Rồi em thảng thốt kêu lên

      Tay của anh lạnh quá !Anh cứ vào trong nhà đi .Mặc kệ . . .muốn ra sao thì ra . .em không sợ

Thú thực Phúc bị ngấm nước mưa nên rét lắm . . .Nhưng Phúc không thể .Phúc giả vờ bình thản nói

    Anh không sao đâu .Em cầm hộ anh cây đàn là anh yên tâm rồi .Lát nữa ra ngoài kia anh vừa đi,vừa chạy sẽ ấm ngay ấy mà .Thôi em vào nhà đi ,đừng ra ngoài này giông gió to lắm .Tối thứ bẩy anh đến đón em đi chơi . .Anh nhớ em lắm

 Trên đường trở về nhà .Thật không may xí nghiệp nơi Phúc ở bị mất điện. làm Phúc mất phương hướng đi lạc vào đồi cỏ gianh .Dầm mưa giãi gió quá lâu, khi về được đến nhà thì Phúc bị kiệt sức .Dù là sắt, thép có những lúc còn đổ mồ hôi huống chi Phúc chỉ bằng xương bằng thịt.Và cuộc sống nơi rừng sâu thật khắc nghiệt ,Phúc sốt li bì không một viên thuốc .Hàng ngày vẫn chỉ hai bữa cơm tập thể .Hai lưng cơm ,vài con tép khô kho với muối .Trong giây phút mấp mé giữa sự sống và cái chết, Phúc thường mơ thấy mình trở về căn nhà thân yêu nơi có bố ngồi bên khung cửa, đôi mắt đăm đăm đợi Phúc về. và đôi mắt của em long lanh mỗi khi nghe Phúc thì thầm .Tình yêu cuộc sống cùng sức trẻ đã giúp Phúc vượt qua cơn hiểm nghèo .Những ngày thứ bẩy hẹn hò . . . . rồi lại thứ bẩy nữa  đã trôi qua .Cho tới khi sức khỏe hồi phục hẳn, Phúc lại phải cùng anh Hòa với cháu Việt về thị xã Hòa Bình.

  Ngày tháng lại dần trôi .cho tới khi Phúc trở lại Vụ Bản thì trời đã vào đông .Những cơn gió heo may đã tràn về thũng lũng, mang theo cái giá lạnh và nỗi cô đơn .Không một tin về em,khiến niềm tin yêu trong Phúc dần cũng bị bào mòn .Phúc viết rất nhiều lá thư gửi cho em, bộc bạch tất cả  những mặc cảm về thân phận nghèo của Phúc .Bởi vì Phúc muốn em hiểu ,tình yêu của em dành cho Phúc là tự nguyện chân thành . . .Còn nếu không, em hãy tự tay mình bóp chết tình cảm trong con tim của Phúc .Để cho Phúc không còn phải vật vã trong lo âu ,sầu muộn.Phúc đã phải sống trong tâm trạng khắc khoải như thế suốt những ngày còn lại trên mảnh đất Vụ Bản .Nhưng đến ngày cuối cùng phải rời xa Vụ Bản thì Phúc không cam lòng .Phúc ở lại ,chờ bằng được để gặp em lần cuối . . . .Và Phúc lại băng rừng vào núi, gửi lại cho em lá thư tay.

Một ngày . . . .Rồi một ngày nữa sắp trôi qua .Nhìn màn đêm tối đen .Ngoài trời gió bấc từng cơn thổi ào ào .Phúc đã thấy tuyệt vọng.Phúc nhóm đống lửa nhỏ xua giá lạnh ,cho lòng bớt cô đơn .Bỗng có tiếng bước chân người lẫn trong tiếng mưa rơi .Phúc vội mở cửa nhìn và nhận ra em .Thoạt đầu hai đứa cứ đứng ngây người ra mà nhìn nhau .Em thì quên mất  mình đang đứng giữa trời mưa ,Còn Phúc thì luýnh quýnh ôm choàng lấy em,rồi phủ kín khuôn mặt còn đẫm nước mưa của em bằng những nụ hôn .Mãi một lúc sau em chợt choàng tỉnh khe khẽ kêu lên

    Anh làm em ướt rồi đây này . . . .Anh mà để cháu Việt nhìn thấy . . .Em chỉ có đường chui xuống đất mà trốn thôi

   Trong nhà còn mỗi mình anh .Thằng Việt với anh Hòa về Hà Nội lâu rồi

Trong lúc Phúc cởi áo mưa cho em .Em nhìn quanh rồi nói

     Thế mấy hôm nay anh ở mỗi một mình à!

     Quanh năm ngày tháng đa phần anh phải ở một mình .Cũng quen rồi em ạ!

Em úp khuôn mặt mình vào ngực Phúc rồi nói

     Có đến đây,em mới biết anh sống khổ quá .Em sống trong doanh trại có đông bạn bè .Tuần nào cũng có thư của anh gửi đến mà đọc .Còn anh suốt ngày lủi thủi một mình ,không tin tức ,không thư em .Anh  buồn bã, lo lắng là phải

    Em đừng suy nghĩ nhiều .Anh không sao đâu

    Anh thì cái gì cũng không sao đâu .Em cứ suy ra thế này là em hiểu .Lần nào nhận được thư anh .Trước lúc đọc thư em vui lắm .Nhưng đọc xong lần nào em cũng khóc .Các bạn thấy thế lại hỏi . . .hai đứa cãi nhau à? . . .Yêu thế thì chết .Còn mấy anh chỉ huy tưởng bở đến ngay để an ủi .Lúc ấy em giận anh lắm . . .Anh không biết thương em .Lúc nào anh cũng nói giầu với nghèo . . .Sợ không chăm sóc được cho em . . .Em hãy bỏ anh đi . . .Em yêu là cần anh phải giầu ấy à ?Cần anh lắm sao, nhiều vạch ấy à ?Tình yêu của em là dành cho cái này . . .

Em đặt bàn tay em lên trái tim của Phúc .Phúc nhìn vào mắt em rồi nói

     Anh biết lỗi rồi .Em đừng mắng anh nữa .Khiếp tay em lạnh như một tảng băng ấy

Em cứ để tay lạnh vào tim anh thế đấy, cho anh chừa tới già .Mà sao tim anh đập cứ thình thịch làm em chóng cả mặt . . .Thôi chết mải chuyện . . .em quên cởi giầy làm dính đất lên chăn của anh rồi

    Em cứ ngồi yên .Anh cởi giầy ra cho, mà tất cũng ướt hết rồi .Để anh hong cho khô .Em để tất ướt lạnh chân dễ bị ốm lắm

 Anh cứ để em tự làm .

    Được ở cạnh em, rồi chăm sóc cho em là anh hạnh phúc .Ngày mai anh phải xa em rồi .Muốn được chăm sóc cho em, anh cũng chẳng còn có phúc này nữa đâu

Nghe Phúc nói xong .Em òa lên nức nở

    Em không muốn nghĩ đến điều ấy .Em không chịu đựng được

    Nghe anh nín đi em .Chúng mình xa nhau lần này, thời gian cũng chỉ dài bằng lần trước thôi .Tết này chúng mình cùng đi đón giao thừa.Anh đã hơn hai mươi, nhưng chưa từng đi đón giao thừa với một người con gái nào đâu .Giao thừa sắp tới anh nhất định sẽ đi với em .Để đến phút linh thiêng hai đứa mình cùng cầu chúc được hạnh phúc bên nhau mãi mãi

 Nghẹn nghào em thốt lên

    Nhất định là như thế .Dù có thế nào, phút giao thừa em sẽ ở bên anh . Cũng chỉ còn hai tiếng nữa là chúng mình xa nhau rồi .Anh hãy để em nép vào lòng anh mà ngủ .Cho em được hưởng những khoảng khắc bình yên .Anh nhớ!

Và thế là bên nhau hai trái tim hòa nhịp .Đã biến khoảng thời gian ngắn ngủi ở trong đời trở thành mãi mãi

Tận tới khi Phúc gọi

     Dậy đi em.Chúng mình chỉ còn đủ thời gian, uống một tách café nhớ nhung nữa thôi

Thấy em cứ úp mặt vào ngực mình.Phúc khẽ hỏi

     Em lại khóc nữa đấy à!

Em se sẽ lắc đầu rồi mới nói

     Thời gian ở bên nhau thật vô vàn quí báu,em không khóc đâu .Bên anh em thật hạnh phúc . . .Trước lúc chia tay ,em còn một nhiệm vụ nữa  là trao lại cây đàn mà anh yêu quí

Phúc khẽ gật đầu rồi đáp

     Anh yêu cây đàn này lắm, vì nó đã cùng anh vào sinh ra tử .Những trận bom trút trên đầu .Ngồi trong hầm anh ôm cây đàn và nghĩ ‘’anh còn thì đàn còn .Anh mất thì cây đàn mới mất’’

     Cái đêm giông gió, em thấy anh lấy thân mình che cho cây đàn là em biết .Em yêu anh, thì em cũng rất yêu cây đàn.Những đêm vừa rồi, những lúc nhớ anh ,em thấy lòng trống trải nên cũng thường ôm cây đàn mà ngủ .Mà anh cũng phải dạo một khúc nhạc .Để em cảm nhận tâm hồn anh với cây đàn sâu lắng đến bao nhiêu.

     Ngón đàn của anh cũng tầm thường .Nghe xong em lại cười chê

      Anh lại khách sáo rồi .Em nghe là nghe tiếng tâm hồn của anh .Chứ không xem anh biểu diễn .Mà anh khoan nói tên khúc nhạc,để em tự cảm nhận .

Khi tiếng đàn của Phúc vang lên .Em ngồi lặng im lấy hai bàn tay ôm lên má của mình và ánh mắt của em bỗng trở lên mơ màng .Khi cây đàn vừa buông tiếng cuối .Em khe khẽ nói

     Khúc nhạc thật thánh thót .Có lúc mỏng manh tưởng như sắp đứt đoạn, rồi bỗng luyến láy dịu êm như hơi thở.Thật tràn đầy cảm xúc .Khúc nhạc ấy tên là gì hả anh?

  Phúc mỉm cười rồi đáp

      Em là mộng .Anh ở trong mộng thì khúc nhạc phải là ‘’Rêve à deux’’.Anh tặng em cây đàn mà anh yêu dấu .Để cho anh luôn được ở gần em

     Em có biết đánh đàn đâu mà anh tặng

    Em không cần phải đánh lên những cung bậc làm gì .Bởi vì cây đàn này đã chất chứa tất cả “mộng lứa đôi’’ của hai đứa mình rồi .Anh trao cây đàn cho em, để bên đàn em thấy như bên anh

Và đêm ấy cũng là đêm cuối cùng, Phúc và em được ở bên nhau . . . .Cứ mỗi độ xuân về, mưa bụi bay trắng trời trên phố nhỏ .Vào tối ba mươi tết hàng năm , Phúc lại ra trước hiên nhà ,đứng vào chỗ mà em đến tìm Phúc năm xưa .Khắc khoải chờ đợi một điều kì diệu sẽ xảy ra .

Cho tới hôm nay, đã mấy chục năm trôi qua .Phúc vẫn mòn mỏi đợi chờ . . . .Cũng có thể trong trận chiến cuối cùng ác liệt,em và cây đàn của Phúc đã tan vào không gian sau tiếng nổ của bom thù ….Thì em hãy chờ khi phút giây giao thừa vừa điểm là lúc trời với đất giao hòa .Thế gian này không còn gì cách trở,Em ở nơi đâu, hãy về đây bên anh .Chúng mình lại được gần bên nhau say đắm . . . . .nồng nàn….

                                                                                                                                               Hà Nội ngày 1 tháng 12 năm 2013

     Trích hồi ký “Đôi mắt Vụ Bản”

      Cỏ dại

Tháng ngày đã qua (P2)



Thủơ ấy, vào buổi chiều cuối đông năm 1974 .Trong một bãi đất hoang nằm lọt giữa những quả đồi mọc đầy cỏ gianh héo rũ,được gọi là bến xe Vụ Bản .Phúc với thằng cu Việt tay xách ,nách mang, ra bến xe trở về nhà ăn tết .Phúc nhìn trong bến chỉ khoảng dăm chục người ,đại đa số là đồng bào dân tộc nên chắc mẩm kiểu gì cũng mua được vé về thị xã Hòa Bình .Phúc đâu có biết đây là xe địa phương dành cho đồng bào dân tộc chở thổ sản về xuôi ,nhà xe mới bán ba mươi vé mà đã chật cứng không còn chỗ để chân .Hai chú cháu bảo nhau ‘’Thôi thì mình cứ kiên trì mua được vé ,mình đứng ở cửa xe cũng được”.Nhưng chờ đợi mãi ,cho đến khi chuyến xe cuối cùng trong ngày rời bến ,hai chú cháu đành tưng hửng về không .Thằng Việt an ủi ông chú :

      Hai chú cháu mình có đi được chuyến xe này, thì vẫn phải ngủ qua đêm ở thị xã Hòa Bình .Chi bằng chú cháu mình cứ đi về nhà .sáng mai ra xe thật sớm .Khi nào xe Vụ Bản đến thị xã Hòa Bình, chú cháu mình chuyển xe về Hà Nội ngay .Đi như thể đã chắc ai nhanh hơn ai.

     Uí dào! Đành vậy chứ biết làm thế nào .Nhưng chú lo lắm mai đã là 29 tết rồi .Cứ cho là mai về đến Hòa Bình .Đã chắc gì chú cháu mình mua được vé xe để kịp về Hà Nội ăn tết.

  Lúc này màn đêm buông xuống rất nhanh .Bóng tối loang dần rồi bao trùm lên tất cả .Trên những tán lá cây rừng, từng cơn gió bấc ẩm ướt thổi ào ào  .Còn đám sương mù trên các ngọn núi bao quanh thì lại xà xuống thấp, khiến cảnh vật mờ đi .Đứng cách nhau mấy bước chân mà nhìn đã  không rõ mặt .Nghĩ đến quãng đường trở về nhà mà Phúc rùng mình ,cũng phải đi bộ đến bốn năm cây số, mà lại toàn lối mòn qua những đồi cỏ gianh ,vô phúc mà dẫm phải rắn thì đời ra cái lạt .Phúc thở dài rồi chặc lưỡi lẩm bẩm:

      Ngại hay sợ thì cũng phải về .Có mà thần kinh mới dám ngồi ở bìa rừng đến sáng

Để lên giây cót tinh thần cho Việt, Phúc kéo nó lại gần rồi nói

       Hai chú cháu mình tạt vào quán làm chầu nước chè, kẹo lạc rồi mua hai cái bánh mì chén xong thì nhổ neo .Được chưa

      Vâng ạ!

Trong cái quán nhỏ bên đường, bà cụ hàng nước đang lúi húi dọn hàng .Chắc nghe thấy tiếng bước chân bà lão nhìn ra cửa rồi xởi lởi nói

       Mời các bác vào trong này, uống chén nước cho ấm

     Chúng cháu chào bà:

       Bà ơi cho chúng cháu hai chén chè mạn với mấy cái kẹo lạc

Nhận ra tiếng người quen, bà lão hàng nước niềm nở nói

      Rét buốt thế này, chắc chú Phúc lên đây mua thuốc lá ?

      Thưa bà không phải đâu .Cháu ra bến xe mua vé về Hà Nội


Thằng Việt suýt soa

       Chúng cháu ngồi đợi ô tô từ chiều đến giờ, sương xuống tê buốt cả chân tay .Bà rót nước nóng cho chúng cháu bà nhớ!

Bà lão hàng nước chẹp miệng một cái rồi nói

      Sắp đến tết rồi mà sao vẫn còn rét khổ, rét sở thế này.Mà thôi hai cháu uống nước đi, rồi nhanh chân ra xếp hàng, may ra còn mua được vé đi chuyến xe vét .

Nghe bà cụ hàng nước nói xong, Phúc mừng quýnh vội nói

       Bà ơi! Cháu tưởng chuyến xe vừa rời bến là xe cuối cùng trong ngày rồi

Bà cụ chậm chạp trả lời

       Ờ! Xe Hòa Bình thì hết rồi .Hai cháu chịu khó đi ô tô ngược lên Ninh Bình rồi mới xuôi tầu Nam mà về Hà Nội

      Chúng cháu cảm ơn bà !

Phúc với thằng Việt lại cắm đầu, cắm cổ chạy ngược vào bến . . . Nhưng lại muộn mất rồi .Phúc nhìn thấy trên ô tô đã chật kín khách .Hai chú cháu nhìn nhau thở dài ngao ngán .Tình thế đã lâm vào tuyệt vọng .Đúng lúc ấy anh phụ xe đi đến trước mặt Phúc hất hàm rồi nói sẵng

      Hai ông này mang ít đồ thì đứng ở cửa sau .Nhanh nhanh cái chân lên để xe còn chạy  

Trong đầu Phúc lóe lên tia hy vọng .Phúc bật dậy móc túi áo lấy ra bao thuốc Điện Biên tỏ vẻ trịnh trọng nói

         Trời rét quá !Mời người anh em hút điếu thuốc cho ấm

Anh phụ xe tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng cầm một điếu rồi nói

        Cảm ơn !Ông chắc không phải dân ở đây .Hút thuốc sang gớm . . . .Thế định đi đến đâu?

       Tôi xuống bến Ninh Bình, rồi vào ga mua vé tầu về Hà Nội

Anh phụ xe tỏ ra cái vẻ từng trải nói

        Nghe qua giọng nói là tôi biết ngay ông là dân Thủ Đô chính hiệu .Thế thì lên đầu xe mà ngồi cho đỡ xóc. Nào vé đâu để tôi thu lại cuống mang về nộp cho mấy bố địa phương

Phúc thầm nghĩ đã đến lúc gay go rồi đây .Nhưng không sao, tay này mình cưa thể nào cũng đổ .Phúc rít một hơi thuốc lá để thêm thời gian suy nghĩ rồi mới đáp

        Thú thực với người anh em .mình chưa mua được vé

Anh phụ xe lấy tay gãi gãi mái tóc bù xù ,miệng lẩm bẩm

        Thế thì gay go rồi .Thông cảm nhé! các bố ấy giao cho bốn mươi vé .Trong bất cứ tình huống nào cũng không được bán cái vé số bốn mốt .Người anh em làm khó tôi rồi .

Phúc cười hì hì, cố tỏ ra vẻ điềm tĩnh rồi đáp

       Tôi có lấy vé của ông đâu, mà sợ bốn mốt với bốn hai .Tôi đứng ngay cửa xe gần tới bến là xuống .Ma chẳng biết, quỉ chẳng hay ,huống hồ là mấy lão địa phương mắt toét .Nào người anh em cầm lấy tiền rồi cho chú cháu tôi lên xe .

Anh phụ xe miền núi bị bất ngờ khi thấy Phúc mua hai vé lại trả tiền thành bốn vé .Anh ta cứ lẩm bẩm

        Dân Thủ Đô có khác .Thôi thì mời hai ông lên xe . .

Rồi bỗng thoáng một cái anh phụ xe lại trở lại với thói quen nghề nghiệp .Anh đập tay vào thành ô tô ầm ầm còn miệng thì quát tướng lên

       Mấy cái bà này hàng hóa để bừa cả ra lối đi .Lấy chỗ đâu cho khách người ta đứng . . . .Đi xe khách mà cứ làm như là xe  của các bà ấy . . . sống chẳng có nguyên tắc gì cả

Nghe anh phụ xe quát nạt giọng rất hách dịch,  Phúc cứ bấm bụng cười thầm .Bỗng nhiên Phúc có cảm giác ánh mắt của ai đó đang chăm chú nhìn mình, liền đưa mắt nhìn quanh và nhận ra ánh mắt ấy là của một cô gái mặc quân phục chỉnh tề, vai khoác ba lô lính .Nhận ra Phúc nhìn lại mình, cô gái cúi đầu chào, rồi ấp úng nói

       Anh làm ơn mua giúp cho em một vé . . . . .

Chưa nói hết câu, cô gái bỗng dừng lại thở dài não nuột rồi nói tiếp

     Em mà lỡ chuyến xe này, thì lại phải một mình băng rừng về doanh trại xa lắm anh ạ!

Trong bóng đêm mờ mờ Phúc không nhìn rõ mặt, nhưng cũng thấy được cái dáng vẻ tần ngần pha chút sợ sệt của cô gái .Điều ấy khiến Phúc thấy chạnh lòng, liền bước xuống xe đến gần cô gái rồi nói

       Em cứ bình tĩnh .Anh hứa sẽ cố gắng hết sức để giúp em

Ngay lúc ấy cái ô tô bỗng nổ máy .Tiếng máy rên è è làm Phúc cuống cuồng .Vội ba chân bốn cẳng chạy ngay lên đầu xe.Trong ánh sáng vàng khè của đèn pha ô tô .Anh phụ xe cũng đã nhìn thấy Phúc liền mở cửa xe rồi hỏi

 Sao dưới ấy chật quá à. thế thì lên đây, ngồi với mình cho vui

Nghe anh phụ xe hỏi xong .Phúc cười hì . . .hì rồi nói

        Tôi cứ tưởng sắp khách xong, ông lại xuống đứng với tôi tào lao cho vui. Ai dè ông ở đầu xe, tôi tận cuối xe. Muốn mời nhau điếu thuốc cũng khó .Thôi, ông cầm lấy bao thuốc mời bác tài hộ tôi, rồi cầm cả mà hút

Anh phụ xe cầm bao thuốc cười hề hề đầu gật gù

      Ông chu đáo quá, có thế mà cũng phải cất công chạy lên đây gặp tôi .Lên đi xe sắp chạy rồi đấy

      Thôi chết suýt nữa thì tôi quên không nói với ông .Tôi vừa gặp cô bạn gái .Nó cứ nhất định đòi đi cùng tôi về Hà Nội, nói thế nào nó cũng không nghe. Thôi ông cầm lấy tiền rồi giúp tôi thêm một chỗ nữa

Để thể hiện mối quan hệ hữu hảo .Anh phụ xe lẩm bẩm

        Tôi xin vái dân Hà Nội các ông. Đi đến đâu là thương đến đấy. Mệt lắm ! Thôi bảo cô ấy lên xe, rồi liệu mà bảo nhau đứng cho cẩn thận. Đường toàn ổ trâu, ổ bò xóc lắm.

Phúc thở phào nhẹ nhõm rồi lững thững đi về phía cuối xe .Vừa nhìn thấy Phúc cô bộ đội đã cuống quít hỏi

       Anh có mua được vé cho em không? Ô tô sắp chuyển bánh rồi

Phúc mỉm cười đáp

       Em lên xe đi .Đứng vào phía trong ấy .Lúc ô tô chạy, em nhớ bám vào thành ghế cho khỏi ngã .Thấy phụ xe nói đường ở đây xấu lắm

      Anh lên đi .Để em đứng ở cửa xe cho

       Xe không có cánh cửa .Đứng ở bậc lên xuống nguy hiểm lắm .Để anh đứng ở ngoài cho .Em đừng giằng co với anh nữa

Trên ô tô tiếng anh phụ lái lại oang oang

       Bà con ổn định chỗ ngồi để xe rời bến .Mọi người không ai được thò đầu và tay ra ngoài

Tiếng máy xe rên lên è è, cái ô tô chậm chạp lăn bánh, băng qua bãi đất trống, bò lên con đường đất .Phúc đứng lặng yên, đưa mắt nhìn bên đường .Trong quầng sáng vàng ệch của đèn pha ô tô, Phúc chỉ thấy không gian mờ mịt trong làn sương, rồi theo gió ùa vào làm khuôn mặt và hai tay Phúc tê buốt .Đứng sát ngay phía sau, cô bộ đội cũng cảm nhận được những cơn gió lạnh đang hành hạ Phúc ,bèn kéo tay Phúc rồi nói

        Anh đứng lùi vào trong này cho đỡ lạnh

Phúc quay người lại rồi nói

        Đứng ở trong ấy không có chỗ bám tay. xe mà xuống ổ voi thì anh bay khỏi cửa .Anh chưa muốn chết đâu em ạ!

Phúc thấy cô bộ đội lấy tay che miệng cười rồi tỏ ra cởi mở nói

       Lúc ấy anh cứ túm vào em, như thế có chết ai đâu . . .Đấy chút nữa thì em quên, khi nãy anh mua vé cho em hết bao nhiêu để em gửi

      Ôi! Dào chẳng đáng bao nhiêu đâu, em nghĩ chuyện vặt vãnh ấy làm gì cho mệt .Thôi chúng mình đừng nói chuyện này nữa em nhớ!

       Nhưng mà em ngại lắm

       Có gì đâu mà ngại .Thì em hãy coi đây là kỉ niệm của một người xa lạ đã xuất hiện trong kì nghỉ phép của em .Thế thôi

Cô bộ đội nghe Phúc nói xong .Tỏ ra cảm động bỗng buột miệng nói một câu cảm ơn bằng tiếng nước ngoài.Nói xong cô bộ đội biết mình

 lỡ lời bèn vội vàng giải thích

      Tại vì em ở thông tin liên lạc thường phải sử dụng ngoại ngữ, nên quên mất là đang nói chuyện với anh .Em xin lỗi

        Có gì đâu mà em xin lỗi .Ở nhà anh, những lúc gặp từ Việt Nam không sát nghĩa ,mọi người cũng nói thêm bằng tiếng Pháp

       Ơ! Hóa ra anh không phải dân bản xứ ở đây à?

       Anh là dân Hà Nội lên đây làm thôi

        Thảo nào em nghe giọng nói của anh hay quá!

Câu chuyện đang vui bỗng dưng gián đoạn khi Phúc nhìn thấy dãy phố với những cửa hàng và quán cafe rực sáng ánh đèn, tấp nập người qua lại .Khung cảnh tươi vui của thị xã Ninh Bình tựa như chốn thiên đường .Thật khác xa với chốn rừng núi hoang vu mà Phúc đang phải sống .Lòng xốn xang Phúc chỉ muốn xe chạy thật nhanh để về ngay Hà Nội.Cảm xúc ấy cứ bám riết lấy Phúc ,tận tới khi tiếng anh phụ lái oang oang

        Bà con nhớ kiểm tra hành lí trước khi xuống xe . . . .Ông bạn Thủ Đô đi nhớ! . . .

Phúc mới bừng tỉnh trở lại .Phúc nhẩy vội xuống ô tô rồi nói

      Em đưa ba lô để anh cầm cho, rồi vịn vào vai anh mà bước xuống .Cẩn thận kẻo ngã

Vừa đặt chân xuống bến xe, cô bộ đội nhìn Phúc nở một nụ cười tươi tắn rồi thốt lên

       Cảm ơn anh đã cùng em vượt qua một chặng đường gian khổ.Thật là vui khi chúng mình sắp về đến nhà

Nghe cô bộ đội nói xong, Phúc thầm nghĩ cũng đã đến lúc nói lời tạm biệt, liền cúi xuống nhấc chiếc túi xắc đặt lên vai mình rồi khẽ nói

     Anh em mình chia tay nhau ở đây thôi .Chúc em một kì nghỉ phép bên gia đình vui vẻ .Tạm biệt cô bộ đội Vụ Bản

Thoáng qua giây phút sững sờ, cô bộ đội rảo nhanh bước chân theo kịp Phúc rồi vội nói

        Anh đưa quai xắc cho em, chúng mình cùng xách cho đỡ nặng .Em cũng ra ga về Hà Nội mà

       Thế mà anh cứ tưởng em vào thị xã Ninh Bình .Thì ra hai anh em mình cùng là dân Hà Nội

 Cô bộ đội chăm chú nhìn Phúc rồi hỏi

       Ở Hà Nội anh ở phố nào?

      Anh ở “Phố  . . . . .”

Cô bộ đội tỏ ra rất vui thốt lên

     Nhà em cũng ở gần ngay đấy, hóa ra chúng mình lại còn là “Hàng xóm láng giềng” cơ đấy

Thấy cô bộ đội vui vẻ .Phúc cũng tươi cười rồi nói đùa

      Ở Hà Nội mình đã là” láng giềng” .Thế còn trên Vụ Bản em đóng quân ở chỗ nào, để anh xem mình có phải là “hàng xóm láng tỏi” không nhé

Cô bộ đội thở dài rồi mới đáp

       Làm “láng tỏi” với nhau thì chưa chắc .Tại vì em đóng quân ở tận trong núi cơ

Nghe thấy thế .Phúc cũng thở dài rồi đáp

       Chán thật đấy.Những lúc rảnh dỗi, muốn gặp đồng hương tâm sự anh thấy kể như tuyệt vọng

      Biết làm thế nào được hả anh? Cuộc sống quân ngũ mà .Nhiều lúc em chán lắm . . .À ! mà em nghĩ ra rồi .Anh có biết bưu điện Vụ Bản không?

       Có phải bưu điện ngay lối vào có cái sạp bán báo không ?

      Đúng rồi đấy anh ạ! Thỉnh thoảng em vẫn ra phòng điện báo bưu điện làm việc .Nếu có việc cần gặp em, anh cứ hỏi mấy chị điện báo ở đấy nhớ

     Thỉnh thoảng anh đến đấy mua báo, rồi lại gặp được em, như thế còn có gì vui bằng .Em nhỉ!

      Thông thường báo Hà Nội chuyển lên đến Vụ Bản cũng phải chậm mấy ngày .Lấy đâu ra báo mới mà anh mua

      Uí giời! có báo đọc là tốt rồi .Anh đã lặn lội lên tới nơi, thì báo cũ ,báo mới anh mua tất .Em ở trong doanh trại đông bạn bè,đồng đội chắc không thể hiểu được cái cảm giác buồn chán của anh khi phải sống một mình ở trong rừng đâu

       Em tưởng anh làm việc trong nhà máy cũng có nhiều công nhân lắm chứ

      Tại vì anh không phải công nhân biên chế .Mà lại từ nơi khác đến công tác .Nên nơi làm việc, chỗ nghỉ ngơi đều riêng biệt cả .Cái kiểu sinh hoạt ấy thành ra quanh năm, ngày tháng anh chỉ có mỗi một mình .Buồn lắm

       Thế sao những lúc buồn, anh không sang chơi bên nhà tập thể công nhân

      Kể ra cũng có vài gia đình ở trong xí nghiệp .Nhưng họ đều lớn tuổi, chồng con đề huề cả .Mình sang chơi không tiện .Với lại lối sống của họ khác xa anh nhiều lắm

      Khác là khác thế nào hả anh

     Em nói chuyện với anh, cứ như thể em không phải dân Hà Nội ấy .Người Hà Nội chúng ta, có những nếp sống dù ở bất cứ nơi đâu, cũng không thay đổi được

       Cái nếp sống Hà Nội nó như thế nào mà không thay đổi được, anh kể cho em nghe đi

Phúc bật cười vì câu hỏi hồn nhiên đượm tính trẻ con của cô bộ đội.Được thể bèn thao thao bất tuyệt

     Người đích thị dân Hà Nội, sáng ra phải uống café, hút thuốc lá, ngồi hóng gió đọc nhật trình

      Nhật trình là gì hở anh

     À! là báo .Báo mới ,báo cũ đọc tất cho hết buổi sáng

     Xong rồi .Mọi người mới đi làm à!

   Không đâu em ơi! Lúc ấy đã đến buổi trưa rồi, người Hà Nội phải đi ngủ để giữ gìn sức khỏe. Đúng hai giờ chiều thì dậy

     Em thừa nhận người Hà Nội sống nề nếp, chính xác đến từng giây, từng phút

     Em chỉ được cái nói đúng .Người Hà Nội coi thời gian là vàng bạc mà

Phúc cố nín cười .Rồi làm vẻ tỉnh bơ nói tiếp

         Nhưng khi tỉnh dậy thì đã đến chiều rồi.Lại phải ngồi uống tách trà tầu.hút dăm ba điếu thuốc để đầu óc thật minh mẫn mà suy nghĩ và bỗng dưng nhận ra “hôm nay trời đẹp mây cao.Tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn” cứ ngồi suy nghĩ vẩn vơ rồi lòng buồn man mát như thế cho đến tối

Cô bộ đội bĩu mỗi trêu Phúc rồi dài giọng hóm hỉnh

      Thế là hết một ngày và cũng hết luôn một bồ nếp sống của người Hà Nội .Anh nhỉ . . .

      Hết là hết thế nào .Quan trọng nhất vẫn là buổi tối của người Hà Nội

     Đi ngủ chứ gì . . .Người Hà Nội toàn ngủ sớm lại dậy muộn

      Em lại sai be, sai bét nữa rồi .Người Hà Nội bữa tối chè chén say sưa .xong rồi ăn diện thật kẻng đi dạo phố .Đi mấy vòng rồi tạt vào quán café ngồi nhâm nhi .Phần quan trọng nhất là nhìn ngắm những cô gái đẹp như em để nhớ nhung.”Mà mơ cùng trăng và thơ thẩn cùng mây .Để tâm hồn treo ngược lên cành cây “

  Cô bộ đội nghe Phúc nói xong .Cất tiếng cười ròn tan cứ lấy tay đập đập vào người Phúc và nói

       Ôi! Buồn cười quá . . . . .Mà ở đây ai xinh, ai đẹp để cho anh nịnh . .Đánh cho anh chừa đi này

Đang cười nói, Cô bộ đội bỗng dừng lại rồi đột nhiên thở dài

     Cả một năm trời em ở trong doanh trại, chưa có ai kể những chuyện lạ lùng và buồn cười như anh vừa kể cho em đâu. Vui anh nhỉ!

Nghe âm sắc của giọng nói, Phúc đã đoán ra nỗi lòng cô bộ đội .Phúc an ủi

      Sau này mỗi lần gặp nhau, anh sẽ kể nhiều chuyện vui, để bù lại những tháng ngày em chỉ biết sống trong kỉ luật và điều lệnh

Cô bộ đội ngước mắt lên nhìn Phúc rồi khẽ nói

    Anh hứa với em rồi đấy nhớ!

Dừng lại một chút .Cô bộ đội lại hỏi tiếp

     Cái nếp sống như thế của người Hà Nội ,người Việt Nam gọi là nhàn nhã phải không anh ?

Phúc bật cười khi nghe cô bộ đội hỏi một câu như vậy, liền đáp

       Em hỏi anh một câu như thế .Cứ như thể em “Demi Vietnamienne” ấy

Cô bộ đội nghe Phúc nói xong .Liền liếc mắt nhìn Phúc, còn miệng cứ tủm tỉm cười mãi

Phúc và cô bộ đội vừa đi, vừa chuyện trò ríu rít thật là vui, đang say sưa câu chuyện. Cả hai đứa đều bị bất ngờ bởi sự xuất hiện đột ngột của một bà cán bộ .Bà ta từ ven đường bước tới rất nhanh.Dường như không cần để ý tới sự có mặt của Phúc, bà ta đi tới gần em nói mấy câu, rồi kéo ngay em sát vào người mình.Có lẽ em cũng bị bất ngờ bởi sự vồ vập thái quá của bà cán bộ .Em đứng thần người ra ,rồi   quay lại nhìn Phúc. Nhưng nhìn thấy sự chầm bập ấy, Phúc lại nghĩ họ là hai mẹ con nên vội bước tới cất tiếng chào . . . .

Trong bóng đêm nhờ nhờ, Phúc không nhìn thấy rõ vẻ mặt của bà ta, nhưng cũng cảm nhận được ánh mặt của bà cán bộ lướt từ chân lên đầu Phúc.Xong không đáp lại câu chào của Phúc .bà cán bộ quay lưng kéo em bước đi . . .

 Thấy mình vô cớ bị xúc phạm,Phúc bèn đi chậm lại .Mặc dù nhiều lần Phúc thấy em choài người lại có ý đợi Phúc .Nhưng Phúc không muốn làm em khó xử.Phúc cứ đi chậm dần . . . .chậm dần . . . .Chẳng mấy chốc bóng tối và màn sương đã xóa nhòa bóng em.

Thằng Việt từ nãy giữ ý, cứ lẽo đẽo đi ở mãi đằng sau.Giờ thấy Phúc đi một mình ,nó mới rảo bước đi lên rồi nói

       Chắc bà bô cảnh giác cao, nên đến tận nơi đón cô con gái .Thế là ông chú lại lủi thủi một mình . .Tiếc quá !Mà cô bộ đội cũng xinh đấy chú nhỉ! Thế Cô bộ đội tên là gì hả chú?

Nghe nó hỏi ,Phúc mới ngớ người ra .Thôi chết mải nói chuyện, hai đứa chẳng đứa nào biết tên nhau cả .Phúc liền cười trừ rồi đáp

      Chú chưa hỏi tên cô ấy

      Cháu thấy chú với cô bộ đội nói chuyện bao nhiêu lâu,thế mà chú lại không biết được tên ?Thôi chết cái cưa của ông chú hỏng mất rồi. ha . .ha

Phúc cũng phá lên cười rồi nói

     Thằng cu cháu này láo toét .Đi đường nói chuyện cho vui thôi, chứ cưa cẩm gì .Ruột gan chú còn đang lộn tùng phèo vì tết đây này.

   Thừa nhận ông chú nói cũng phải .Thôi hai chú cháu mình đi nhanh lên may ra còn kịp chuyến tầu về Hà Nội.

Hai chú cháu cắm đầu đi mải miết .Qua hết khúc quanh, Phúc đã nhìn thấy sân ga .Dưới ánh đèn vàng hiu hắt , thưa thớt mấy người bán hàng rong ăn mặc lam lũ,lầm lũi đi dọc các toa tầu kiếm sống .Nhìn những khuôn mặt hốc hác vì đói ăn ,thiếu ngủ của họ ,Phúc lại chạnh lòng nghĩ về mình .Phúc nào có khác gì họ, cũng lang bạt kì hồ kiếm bát cơm thiên hạ .Một manh áo rách ,một cái túi con ,tài sản chẳng đáng mấy đồng .Buồn quá !

Lên trên tầu, ngồi bên cạnh Phúc, cu Việt tỏ ra rất vui.Nhìn nó hồn nhiên vui vẻ Phúc thầm nhủ nó khác Phúc.Nó mới lớn, trái tim còn thơ ngây đã biết đâu sầu muộn .

Đêm đông lạnh giá, đoàn tầu chạy băng băng, thỉnh thoảng con tầu lại cất lên một hồi còi dài buồn bã .Qua cửa sổ Phúc nhìn thấy cổng làng Phú Xuyên vẫn còn sáng ánh đèn. Phúc lại thoáng buồn, nơi này thủa ấy mới mười tám tuổi Phúc đã theo anh Tuệ đi làm .Đã bao năm trôi qua, đôi chân Phúc đi khắp chốn cùng nơi .Vậy mà sao cái nghèo, khó lại chẳng buông tha Phúc.

Đang đắm chìm trong kí ức buồn bã, Phúc bỗng giật bắn người vì cú huých vào mạng sườn của thằng Việt .Nó nhìn Phúc rồi hất hất cái đầu ra hiệu.Ờ! Phúc đã nhận ra rồi .Ở hàng ghế bên kia có đôi mắt của cô bộ đội Vụ Bản đang nhìn Phúc. Phúc khẽ gật đầu chào rồi mỉm miệng cười và cũng ngay giây phút ấy, trong ánh đèn toa tầu, Phúc chợt nhìn ra, cô bộ đội Vụ Bản có một đôi mắt  phương tây tuyệt đẹp .Lần này đến lượt Phúc chết đắm ,chết chìm trong đôi mắt ấy. . . .

Trong đêm thâu con tầu vẫn băng băng về bến .Tiếng xình . .xịch đều đều và rung rung nhẹ nhàng như ru những con người mệt mỏi trên toa tầu chìm vào trong giấc ngủ.Không gian tĩnh lặng , chỉ còn đôi mắt Phúc và đôi mắt của em thao thức nhìn nhau.Những phút giây tuyệt diệu ấy cứ lờ lững trôi đi .Cho tới lúc em gỡ tay bà cán bộ đứng dậy.Ngay lập tức bà cán bộ ngồi nhỏm dậy, níu ngay em xuống ghế.Rồi bà ta bắt đầu nói . . . .Bà ta nói rất nhiều, càng ngày càng tỏ ra gay gắt với em. Phúc thấy lúc đầu em còn ngồi lặng im nhẫn nhịn.Nhưng sau đó em tỏ ra thờ ơ, có nhiều lúc còn quay sang nhìn Phúc.Cử chỉ đó của em càng khiến bà tức giận .Phúc thầm nghĩ có lẽ ở chỗ vắng bà ta sẽ đánh em.Nhìn sự việc đang diễn ra, Phúc không sao hiểu nổi  . . ..Phúc và em nào có lỗi gì đâu. Phúc châm một điếu thuốc hút những hơi dài .Lặng im suy nghĩ . . . . .Ờ!Phúc đã nghĩ ra rồi

Bà ta có phản ứng quyết liệt như thế là bởi vì trong con mắt bà ta Phúc đâu có cái dáng vẻ “Râu hùm, hàm én mày ngài, vai năm tấc rộng, thân mười thước cao”. Phúc chỉ là một chàng lãng tử bụi đường dài còn bám đầy trên áo. Hèn chi bà ta không đồng ý cho em quen Phúc

Phúc thở dài .Phúc đã hiểu rồi. . .Đôi mắt Phúc nhìn em buồn bã . . . .

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi và chuyến tầu đêm cũng đến ga Hà Nội .Khi đoàn tầu dừng hẳn hành khách hối hả xuống sân ga .Riêng Phúc cứ nán lại, chờ cơ hội để gặp em một lần nữa .Có lẽ bà cán bộ cũng đoán ra ý định của Phúc. Bà dắt tay em rồi vội vã xuống tầu.Mọi người cùng rảo bước .Đi ra đến ngoài cửa ga, Phúc nhìn thấy có một chiếc ô tô nhỏ chờ sẵn. Phúc dừng bước nhìn theo, nhưng em không hề quay lại, thấy thái độ hờ hững của em Phúc thấy buồn trong lòng thầm nhủ “Chỉ vài giờ trước thôi, bên nhau ta là hai người bạn, Thế mà giờ đây khi em có kẻ đón, người đưa em đã tiếc cả một lời tạm biệt” Phúc thở dài rồi cùng cháu Việt đi về chợ Cửa Nam.

 Bỗng phía sau có tiếng chân ai chạy vội .Phúc vội quay lại nhìn và nhận ra em .Em chạy ào tới dúi vào tay Phúc một tờ giấy, rồi em nói trong hơi thở gấp:

      Anh lên Vụ Bản cứ đến địa chỉ này tìm em . . . . .Em sẽ đợi

Niềm vui đến bất ngờ làm Phúc thần người ra, khi bừng tỉnh thì em đã đi rồi.Sau giây phút ấy trái tim Phúc ngập tràn trong hạnh phúc .Đôi chân bước trên đường mà ngỡ mình đang bay.Mấy lần Phúc đã định mở mảnh giấy của em ra xem, xong Phúc cố cưỡng lại .Phúc muốn để dành hạnh phúc riêng tư sau niềm vui đoàn tụ với gia đình.

Những ngày sau đó,được ăn tết cùng với gia đình, lại đón xuân ở chốn phồn hoa đô hội .Phúc vui lắm !Nhưng không hiểu vì sao, khi phút giây giao thừa vừa điểm,đang ở bên bạn bè Phúc lại nhớ đến em và nỗi nhớ mỗi lúc càng nhiều lên trong trái tim của Phúc .Vào những lúc tĩnh tâm Phúc cũng thầm nhủ “quan hệ giữa em với Phúc đâu đã phải tình yêu”Ờ! là thế .Nhưng biết làm làm sao được, khi đôi mắt xanh tuyệt đẹp của em, theo giấc ngủ đi vào tận con tim của Phúc.

       Rồi những ngày xuân đầm ấm bên gia đình và bè bạn cũng trôi qua .Cho tới khi Phúc nhìn thấy trên đường phố vứt chỏng chơ những cành đào héo úa, cùng với đám giấy mầu rách nát .Phúc hiểu rằng “Cái tết đã qua rồi .Đã đến lúc phải lên đường kiếm sống “Với một người thợ như Phúc hết tết là tiền cũng hết .Dù có quyến luyến thế nào, Phúc cũng phải đi thôi. Thế là Phúc lại phải xa bố rồi ,Chẳng biết khi nào mới được ngồi ăn cơm cùng bố .Nghĩ thế Phúc cất bớt ít tiền để lại dành cho việc đi đường .Yên tâm rồi Phúc mới thong thả đi ra phố Hàng Mã .Con phố vẫn vắng hoe,nhiều nhà chưa bán hàng cửa vẫn đóng im ỉm .Phúc nhìn sang bên góc phố Hàng Đường ,Hàng Chiếu có mấy bà ăn mặc đỏm dáng ,tóc búi ngược củ hành ,đang túm tụm buôn chuyện .Thỉnh thoảng cả đám lại cười ré lên ra vẻ đắc ý . Nhìn thấy Phúc đi sang .Một bà to béo chạy ngay ra đon đả nói:

       Nhìn chú em mặt mày hớn hở, ngực nở đầy rôm ,chắc chú em vừa thắng sới ?Nào có nhu cầu gì để chị đây phục vụ hết mình.

Phúc chưa kịp trả lời .Bà phe đã mở máy, bà ta nói liên hồi như một khẩu súng liên thanh nhả đạn

       Chú em nhìn đây này, sữa hộp con chim uống vào ngồi om hoa bốn ngày liền không thấy mệt.Còn đây đường viên Liên Xô pha café .Chỉ cần một viên thôi, uống vào ngọt đến tận dạ dày . . .Sao? . .Không thích à! Thế thì nho khô Trung Quốc nhớ! Vừa ăn vừa chơi, lên bài vào khung. Không nhị cưu cưu, cũng tam bát cửu .Cứ là cuốn chiếu cả làng.hé… hé

Sau một hồi chăn gà chẳng thấy kết quả gì .Bà phe sẵng giọng

      Thế chú em muốn mua gì? Ở đây gan ruồi ,mỡ muỗi đủ cả .Chị bảo thật xởi lởi trời cho,xo ro trời co lại .

Thấy bà phe quảng cáo toàn hàng cao cấp.Phúc hơi ngại, ấp úng nói

      Dạ! em chỉ muốn mua mấy lạng phiếu thịt lợn

       Hé . . .hé …Có thế chứ .Chú em mua phiếu . .thịt người lớn ?Hay thịt . . .trẻ con ?Phiếu mua thịt người lớn chỉ mua được mỡ nước,quá lắm là thịt muối thôi

        Dạ! em muốn mua phiếu thịt dành cho trẻ con

        Thế thì đắt đấy

        Đắt cũng được chị ạ! Em muốn mua thịt lợn tươi

Nhìn thấy Phúc ăn mặc ”De luxe” lại có vẻ dễ tính .Mấy bà phe chắc tết ăn nhiều thịt nên rửng mỡ liền xúm vào trêu Phúc

       Chắc chú em mua móng giò về nấu cháo cho vợ ở cữ?  . . . .hớ  . .hớ

Một bà cốm hơn nghe xong được thể cũng xen vào

       Uí dào! Nhìn cái mặt non choẹt thế này đã làm gì dám lấy vợ . . . .Hay là .. . .hay là chót ăn cơm trước kẻng .Chị nhìn chú em cũng tinh tướng ra phết . . .Chị mày đích thực gái Hàng Khoai nhìn giai hàng Lược là biết ngay. Giỏi . . .giỏi quá ! bắn rơi cánh cụp, cánh xòe ngay từ phát đạn đầu tiên.hớ hớ

 Phúc nghe mấy bà nói mà ngượng quá, mặt cứ đỏ bừng lên.Phúc thừa hiểu lung túng ngượng ngập trước mặt các bà phe phỏng có ích gì Mà cũng đã muộn rồi .Phúc vội vã trả tiền rồi ra ngay quầy mậu dịch xếp hàng, mua bằng được mấy lạng thịt ba chỉ .Món thịt luộc là bố thích nhất.Mua được rồi Phúc mới yên tâm .Về đến nhà Phúc vào bếp tự tay xào nấu.Không hoa mĩ cầu kì ,chỉ một lúc sau các món ăn đã được bầy ra bàn.Bố tỏ ra rất vui ,nhấp môi vào chén rượu xong ,bố khà một cái rồi nói

 Ngày tết chỉ cần có chén rượu và một đĩa xào là đủ .Thế mà cậu út lại còn bày vẽ ra đủ món .Thế này bố biết uống bao nhiêu rượu cho vừa .Mà con cũng làm một chén đi vẫn đang là tết mà

Nhìn khuôn mặt bố ửng hồng ,Phúc biết bố đang vui .Nhưng lòng Phúc lại buồn.Chẳng còn cách nào, Phúc đành khẽ nói

 Cũng hết tết rồi .Xong bữa cơm này con xin phép bố cho con lên đường .Con đi làm lần này, chắc còn lâu mới về .Bố ở nhà chú ý giữ gìn sức khỏe

Nghe Phúc nói xong ,ánh mắt của bố rất buồn .Thấy thế Phúc vội nói tiếp

       Con tuy làm ở xa, nhưng cũng có nhiều anh em, bè bạn .Bố không phải lo .Con ở sâu trong rừng, có tiền cũng chẳng có gì để mà mua.Thể nào cuối năm con cũng dành dụm được chút tiền làm vốn. Sang năm con sẽ tính kế khác ,Bố ạ!

      Con đã nói như thế ,Bố cũng không biết nói gì nữa .Con xa nhà, làm gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ để cho bố yên tâm .Năm mới bố phát vốn cho con .Chúc con lên đường làm ăn mọi sự như ý

Phúc nghe bố nói mà trong lòng rưng rưng muốn khóc.Không! Phúc không được khóc .Phúc mà khóc chỉ làm bố buồn thôi

Phúc ôm chầm lấy bố hít lấy hít để mùi mồ hôi và mùi thuốc lá trên người bố .Phúc yêu bố vô cùng .Bởi trong cuộc đời này, Phúc đã phải mồ côi mẹ khi còn thơ dại nên trong con tim của Phúc, Bố là tất cả.

 Phúc lại ra đi .Tạm biệt Hà Nội nơi phố phường náo nhiệt ,Phúc trở lại Vụ Bản với những quả đồi cỏ gianh vàng úa .Mỗi khi bóng chiều buông, văng vẳng trong thinh không tiếng vượn hót trên non ngàn vọng lại .Nơi đây thật hoang vắng ,Phúc thấy buồn .Nhưng Phúc không được nản.Trong lòng Phúc luôn tâm niệm một điều “Sống hết mình .Đôi bàn tay này sẽ làm nên tất cả”.Những ngày sau đó Phúc vùi đầu vào công việc .Nhưng khi bóng đêm về,một mình trong căn nhà trống vắng ,bên đống lửa bập bùng.Phúc lại bị nỗi cô đơn vò xé. Cầm trên tay mảnh giấy của em,Phúc khe khẽ thầm thì


       Dù em ở trong rừng sâu, núi thẳm,anh cũng sẽ đi tìm em

Nhưng vừa mới đọc dòng chữ đầu tiên Phúc đã thấy tuyệt vọng .Phúc có cảm giác như mình bị trượt chân ngã xuống vực thẳm .Thế là bao mơ ước bỗng trở thành viển vông  vụt tan ra như bong bóng xà phòng .Phúc lấy hai tay ôm lấy mặt rồi thốt lên

      Cuộc đời sao lại trớ trêu đến thế !Hay là tên em ghi ở đây, phải chăng là biệt danh mà trong doanh trại mọi người thường gọi

Phúc cũng hiểu vào thời điểm đất nước vẫn đang còn chiến tranh, một dân thường như Phúc, tìm đến doanh trại gặp một người con gái để mà yêu đương có thể coi là một điều không tưởng .Nói chi em có thể  là một cô gái nước ngoài .Rào cản ấy chắc Phúc không sao vượt qua nổi .Lí trí thì bảo Phúc như vậy, nhưng còn tình cảm thì chẳng chịu buông tha, nó cứ dày vò Phúc

Cho đến một ngày tình cảm trong Phúc đã vượt lên lí trí, Phúc sẽ đi tìm em, Có thể Phúc chỉ gặp được em một lần thôi .Nhưng Phúc nhất định phải gặp, để Phúc được nhìn thật sâu vào trong đôi mắt ấy

Và Phúc đã băng rừng, vượt núi để tìm em .Nhưng những gì mà Phúc nhận được, chỉ là một câu trả lời thật ngắn gọn

       Đồng chí ấy hiện đang đi công tác .Lần sau mời anh đến . . . . .

 Phúc hiểu rồi.Phúc tìm em như xuống biển mò kim .Nhưng nỗi nhớ. . .Nỗi nhớ trong lòng Phúc lại chẳng thể nào nguôi.Những lúc thấy nhớ nhung, Phúc cũng viết những lá thư gửi cho em .Nhưng chưa bao giờ Phúc nhận được thư hồi đáp .Cũng phải thôi, Phúc nay đây, mai đó ,làm gì có chốn để cho em gửi thư .

Thế rồi ngày lại nối ngày .Mùa xuân lạnh lẽo với những cơn mưa dài bất tận rồi cũng qua đi .Mùa hè đến với những tia nắng vàng ấm áp vào những đêm ánh trăng sáng ngời trải dài trên các vạt đồi, soi tỏ vài ba chục ngôi nhà nằm kề bên nhau như bát úp.Cái thị trấnVụ Bản heo hút sáng bừng lên dưới ánh trăng và vui hẳn lên khi có đội chiếu phim lưu động về .Tiếng trống thúc,tiếng loa vang vang:

       Alô . . Alô … Tối nay kính mời bà con ra sân chợ Vụ Bản  xem bộ phim Liên Xô “ Năm anh chàng tài giỏi “

Trong xí nghiệp Phúc làm .anh chị em công nhân cũng tíu tít rủ nhau đi xem chiếu bóng .Họ ăn mặc chải chuốt cứ như thể cùng nhau đi trẩy hội .Phúc cũng thấy náo nức lắm .Phúc cùng hòa vào tốp anh chị em công nhân xí nghiệp .Trên đường đi,mọi người đều tỏ ra rất vui .Họ bàn tán về những bộ phim Liên Xô mà họ đã được xem ở tận cái ngày xa . . .tít cù mịt .Phúc cứ lặng thinh mà đi .Nếu có ai hỏi Phúc cũng chỉ ừ hữ cho qua chuyện .Đường vào thị trấn thường ngày rất vắng vẻ ,tối nay bỗng rộn bước chân người .Người Kinh ,người dân tộc trên mọi nẻo đường lũ lượt đổ về đây .Chẳng mấy chốc bãi chiếu phim đã đông nghịt những người .Phúc nhìn thấy ngay trước quầy bán vé, bọnThắng quạ.Toàn đội nốt đang ngồi chéo kheo hút thuốc.Vừa thấy Phúc đi đến,chúng nó đã gọi ơi ới

       Phúc Hà Nội! vào đây . . .vào đây

      Này ông định làm rể xứ Mường hay sao . . .mà cứ bám lấy váy mấy em dân tộc?... ha . .ha

Đương nhiên là Phúc phải tách ra khỏi tốp anh chị em xí nghiệp, vào với chúng nó rồi .Cứ xem cái cung cách gọi Phúc thêm biệt danh Hà Nội là biết ngay .Chúng nó muốn Phúc nhập hội” Dân chơi Vụ Bản” .Đi vào đến nơi Phúc mới biết thanh niên ở Vụ Bản cũng khá đông .Con trai ,con gái cùng sở thích đàn đúm hát ca .Phúc mới lớn,Phúc cũng muốn quen thật nhiều bạn để mà vui chơi cho thỏa thích. Và từ cái buổi tụ tập với nhau hôm ấy ,Phúc quen thêm nhiều bạn nên cũng thường vào thị trấn vui chơi

 Một đêm trời không trăng, không sao, trong túi cũng không tiền, Phúc với thằng Sơn Quảng Ninh trên đường đến nhập hội đàn ca với mấy “cô em kết nghĩa” .Đường vào thị trấn thật là xa , phải vượt qua mấy đồi cỏ gianh rậm rạp.Trời tối đen, không nhìn thấy lối mòn, thằng Sơn với Phúc cứ vạch cỏ mà đi .Gặp chỗ nào cây cỏ um tùm sợ có rắn ,hai thằng lại gào lên mà nhẩy .Cứ đi như thế  Phúc với thằng Sơn cũng phải mất tới hai tiếng đồng hồ mới xuống đến chân đồi .Cả hai đứa  đều thấm mệt ,đành ngồi xuống ven đường tạm nghỉ .Phúc châm một điếu thuốc lá miệng hút phì phèo còn mắt thì ngó trước, trông sau.Ồ! lạ nhỉ đêm nay bưu điện vẫn còn sáng ánh đèn .Nhìn thấy thế Phúc lẩm bẩm “Ở cái xứ khỉ ho cò gáy này,đêm hôm khuya khoắt giờ này chỉ có thằng”Tầu điện leng keng” mới lặn lội đến đây để gửi thư, mua báo” .Nhưng vừa nghĩ đến thư và báo Phúc lại nhớ đến em .Phúc chặc lưỡi một cái thầm nhủ “đã đến đây thì mình cứ tạt vào. Biết đâu ông trời lại run rủi cho gặp em thì sao” .Nhưng vừa nhìn thấy Phúc Cô nhân viên bưu điện đã nhanh nhảu nói

     Bưu điện đã nghỉ rồi .Anh mua báo thì Sáng mai mời anh đến

Thấy cô nhân viên bưu điện còn trẻ .Phúc cũng bình tâm bèn mỉm cười rồi nói

       Chị làm ơn cho tôi hỏi, hôm nay cô NN có ra đây công tác không ?

Cô bưu điện chăm chú nhìn Phúc tủm tỉm cười rồi đáp

      Em nhận ra anh rồi .Anh vẫn thường đến đây mua báo .Cũng có lần anh đã hỏi thăm em về cô NN

      Dạ! chắc là thế .Tôi với NN cùng ở Hà Nội mà

      Thảo nào lần nào ra đây cô ấy cũng hỏi bọn em, có ai đến tìm cô ấy không .Hôm nay anh may nhớ!Cô ấy vừa mới về nhà khách thông tin nghỉ

     Thế ạ! Cảm ơn chị nhiều

Đi ra đến ngoài cửa bưu điện, Phúc rủ thằng Sơn sang chơi bên nhà khách .Thằng Sơn tròn mắt nhìn Phúc tỏ ra vẻ rất ngạc nhiên rồi nói

      Tao tưởng mày ở Hà Nội lên đây vui chơi có thưởng .Thế mà mày lại cưa cẩm mấy em đứng đắn như tượng gỗ ở đây à .Thôi chết . . . . . mày lại ăn phải đũa thằng Thắng quạ rồi, muốn lấy vợ ở mãi với xứ này

      Nghe thằng Sơn nói xong .Phúc cứ ôm bụng mà cười rồi nói

     Hôm nay mày ăn khoai ngứa hay sao, mà nói lắm thế .Thôi cứ đi với tao rồi khắc biết

Hai thằng đi qua một một bãi đất trống, đến trước cửa một căn nhà mái ngói năm gian. Phúc bước tới lấy tay gõ vào cánh cửa .Ngay sau đấy, trong nhà có tiếng người hỏi vọng ra

       Chị Thanh đấy à! có điện khẩn hay sao,mà chị sang gọi em?

 Phúc nhận ra mình đang hồi hộp, bèn trấn tĩnh lại rồi mới nói

      Chị làm ơn cho tôi hỏi cô NN có ở đây không?

      Vâng tôi đây .Muộn rồi anh có việc gì, mà còn đến gặp tôi

Nghe câu trả lời của em rất hờ hững.Phúc thấy tự ái liền gượng gạo trả lời

    Anh là Phúc ở Hà Nội nhớ lời hẹn đến đây thăm em .Anh xin lỗi vì đã làm phiền em

Nói xong Phúc đã định ra về .Nhưng cánh cửa trước mặt Phúc bỗng mở toang .Và bên khung cửa là em với đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Phúc Em nở một nụ cười rất tươi và nói

     Anh . . . Em thực sự không ngờ hôm nay anh đến thăm em

 Nhìn thấy em, Phúc bỗng mất tự chủ cứ đứng thần người ra .Mãi tới khi em mời vào nhà, Phúc mới bừng tỉnh .Khó khăn lắm Phúc mới thốt lên lời

       Lâu quá rồi, anh mới gặp được em .Em có khỏe không?

      Cảm ơn anh, em khỏe .Thế còn anh đã khỏe hẳn chưa ?

     Anh khỏe mà .Có sao đâu mà em lại hỏi anh đã khỏe hẳn chưa ?

      Sao ấy à! sao ở trên trời. . . .Anh viết thư cho em kể lại lần vừa rồi anh đến đơn vị tìm em .Khi ra về anh đi lạc trong rừng mò mẫm mãi mới về được đến nhà .Vì sợ . . . . quá nên anh đã bị ốm .Thế mà hôm nay gặp em ,anh lại còn sao với . . . .trăng

     Ờ! Có chuyện ấy thật .Nhưng mà anh đã khỏi lâu rồi.Anh mà còn phải nằm trên giường đến hôm nay có mà người ta xúm vào dựng anh dậy

     Mình ốm thì mình phải nghỉ .Khổ là mình chịu, chứ có ảnh hưởng đến ai đâu

     Em nói thế cũng chỉ đúng một nửa thôi .Anh được tập thể cắt cử lên đây, gíup nhà máy sửa chữa phương tiện sản xuất .Máy móc hỏng ,công nhân phải nghỉ việc .Nhìn thấy họ ngồi chờ sửa máy,mặt ai cũng rầu rĩ .Anh không ngồi dậy làm việc mà được à .Lại có lần anh phải vào tận trong bản chữa máy .Đang mùa gặt, lúa trên nương gặp mưa nẩy mầm, đang lúc cần thì máy gặt ,máy suốt lại hỏng .Trưởng bản đến tận nơi đón anh.Đường đến bản rất xa . Khi vào đến nơi thì trời đã tối, anh phải thắp đèn làm thâu đêm suốt sáng .Em bảo vào hoàn cảnh như vậy anh có nghỉ được không

     Việc gì thì việc.Anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe .Em thấy anh gầy lắm

 Em ngồi lặng im, đưa mắt nhìn Phúc thật trìu mến và nói tiếp

     Anh đã nhiều công việc lại không được khỏe .Thế mà vẫn đi tìm em . . . .

Thấy em nói thế, Phúc rất cảm động liền đáp

    Chúng mình cùng phải xa nhà ,lại ở chốn rừng sâu hoang vắng .Con trai như anh nhiều lúc còn thấy mình mềm yếu .Huống chi em là con gái xa nhà. Anh nghĩ chúng mình là bạn, lúc này không đến với nhau thì còn đợi đến bao giờ. Em cũng biết, sẽ đến ngày anh kết thúc công việc ở đây, anh sẽ trở về Hà Nội .Lúc ấy dù có nhớ em bao nhiêu đi chăng nữa, anh cũng không thể nào đến thăm em luôn được.

Nghe Phúc nói xong .Em cúi đầu thở dài còn bàn tay cứ vân vê vạt áo.Mãi một lúc sau em mới nói

      Hôm nay anh ở đây nói chuyện với em thật muộn hãy về . . .Anh nhớ!

Nghe em nói.Phúc đành trả lời

      Anh rất muốn ở lại đây nói chuyện với em .Nhưng mà không được rồi .Tại vì anh có bạn đang đứng chờ ngoài cửa

 Phúc thấy em lại thở dài rồi buông một câu

       Thế . . . ..ạ!

Thấy em không vui, Phúc rất áy náy liền nói

     Chúng mình lâu lắm mới gặp được nhau .Còn có muôn điều anh muốn nói với em.Nhưng vào hoàn cảnh này, anh không biết phải làm thế nào

Phúc nhìn thấy em khẽ nhíu mày, tỏ ra suy nghĩ một điều gì đó rất lung .Bỗng em nhìn thẳng vào mắt Phúc rồi nói

       Anh cứ ra mời anh ấy vào đây .Em đã có cách

Khi Phúc với Sơn vào tới nơi .Phúc thật sự bất ngờ, khi nhìn thấy dáng điệu mời khách của‘’cô bộ đội trên rừng’’ thật là trang nhã

Tiếp đó em để một tách trà trước mặt Sơn rồi nói

      Anh thông cảm ngồi đây uống nước .Tôi còn có chuyện muốn nói riêng với anh Phúc .Cứ thế nhé! Thật là xin lỗi

Rồi thật tự nhiên em nắm lấy tay Phúc nói tiếp

       Mời anh đi với em

Hai đứa đi đến cuối căn nhà .Em lấy tay đẩy vào cái cánh cửa nhỏ rồi nói

      Anh vào phòng của em .Chúng mình ngồi nói chuyện cho thoải mái

Phúc nhận ra đây là một căn phòng ngủ xinh xắn .Trên giá treo tường để đầy sách .sát với giường nằm kê một chiếc Table de nuit bên trên đặt một cây đèn ngủ tỏa ánh sáng mầu xanh dịu mát .Tiếng gió từ chiếc quạt bàn thổi vù vù khiến không khí trong phòng mát lạnh .Phúc thấy thật dễ chịu .Để mặc Phúc ngó nghiêng .Em ngồi xuống cạnh giường rồi nói

       Trong phòng ngủ em không kê ghế .Anh ngồi tạm xuống đây nói chuyện với em

Nghe em nói.Phúc cũng định ngồi xuống .Nhưng Phúc bỗng sững lại, khi nhìn thấy trên cái giường đơn được trải ga trắng muốt .nhìn thấy thái độ chần chờ của Phúc em lại nói tiếp

      Anh ngồi xuống đây, có gì đâu mà anh lung túng thế

Phúc thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng cũng đành ấp úng nói

     Anh vừa mới đi bộ bốn, năm cây số,quần áo bám đầy bụi đất .Em cứ ngồi .Anh đứng nói chuyện với em cũng được

     Uí giời! em tưởng anh giữ ý ,không muốn người khác nhìn thấy rồi lại hiểu lầm .Hóa ra . .  .

Dường như không nín nhịn được nữa em bật cười rồi nói

   Một chàng trai Hà Nội gặp ma chẳng sợ, gặp quỉ chẳng run với mấy lão địa phương mắt toét thì chẳng coi ra gì .Thế mà lại sợ làm bẩn cái ga giường

Đang nói em như chợt nghĩ ra, liền ngừng lời, rồi đưa mắt nhìn Phúc, xong mới nói tiếp

       Em hiểu rồi.Anh thấy đây là nhà khách,nếu anh làm ga giường bị bẩn, người ta sẽ phê bình em .Nhưng anh cứ yên tâm đây là phòng riêng của em không ai phê bình em đâu mà anh sợ

Nhưng em đâu có biết, nghe em nói. Phúc lại càng buồn .Nhìn những thứ mà em đang sử dụng thật giản đơn .Nhưng vào thời điểm ấy những gia đình trung lưu ở Hà Nội cũng không thể nào có được .Còn đối với Phúc những thứ tưởng như rất nhỏ nhoi này, lại chỉ còn trong kí ức từ cái thủơ xa xưa khi gia đình Phúc còn là tiểu tư sản .

Trong lòng Phúc lúc ấy rất bối rối .Phải chăng Phúc đã lầm khi muốn trở thành bạn của em.Không nhận ra vẻ suy tư của Phúc .Em lại rất hồn nhiên kéo tay Phúc rồi hỏi

      Từ cái hôm chúng mình quen nhau đến giờ, anh về Hà Nội mấy lần rồi?

    Anh về Hà Nội có một lần thôi . . .

    Dù sao anh vẫn còn hạnh phúc hơn em .Em nhớ nhà, nhớ Hà Nội quá

Nghe em thở than, thấy gương mặt thơ ngây của em đượm buồn, Phúc cũng thấy buồn bèn thầm nhủ ‘’Dù em là ai .Cuộc sống của em cao hơn Phúc rất nhiều.Nhưng ở chốn đây, em vẫn cần một người bạn đồng hương như Phúc .Ngày nào còn ở chốn rừng sâu núi thẳm Phúc sẽ là một người bạn tốt luôn chân thành với em” .Nghĩ như thế Phúc thấy lòng thanh thản liền nói

      Anh có khác gì em .Lâu quá mới được về Hà Nội .Anh cứ lớ ngớ chẳng khác gì ông nhà quê ra tỉnh .Em biết không .Anh đứng ở hồ Hoàn Kiếm lại còn hỏi thăm người đi đường phố Lê thái Tổ ở đâu và cách chỗ này mấy ki lô mét.Cứ cái đà này chỉ vài năm nữa thôi anh sẽ thành Mường thật .

Em phá lên cười như nắc nẻ rồi nói

      Thế ông Mường đi đâu, mà lại lặn lội ra tận bờ hồ

      Anh ra Thủy Tạ uống café cho đỡ buồn thôi

      Rồi anh lại nhìn ngắm nhớ nhung chứ gì

     Bạn trai thì anh nhiều lắm .Bọn anh chơi với nhau rất vui .Còn bạn gái anh đã có em rồi, anh còn nhìn làm gì cho đau mắt

      Em cũng nghĩ giống anh .Có một mà chân thành,còn hơn quen nhiều mà nhạt nhẽo .Khi mình buồn có nói ra cũng chẳng biết chia sẻ .Chán lắm !Thế uống café xong chưa hết buồn thì anh làm gì?

      Ơ! Thế em chưa biết à? Về Hà Nội anh vào làm “sở lượn”

      Anh được nghỉ có hai ngày, lại còn đi làm ở “sở lượn” làm gì?

      Anh đi đo đường ở các phố rồi đếm cây .Nhân thể anh lên đường Thanh Niên xem cái cây, chỗ hai đứa mình hay đứng nói chuyện đã lớn hơn chút nào chưa

     Anh đừng có mà vớ vẩn .Em đã đi chơi với anh lần nào đâu, mà có cái cây ở đường Thanh Niên

    Thật mà, anh nhớ là ba lần

     Không có chuyện ấy đâu .Anh đừng có mà ngủ mơ

     Hóa ra anh đi chơi với em ở trong mơ thật à! thế mà anh cứ tưởng thật .Vui ơi là vui .

Nghe Phúc nói xong,em bỗng thở dài rồi mới nói

     Em chỉ muốn chúng mình được về Hà Nội .Để anh dẫn em ra Thủy Tạ ăn kem, rồi đi xem cái cây ở . .  . . .Chán quá em lại quên mất tên phố ấy rồi .Mà có cái cây ấy thật không hả anh?

Phúc nghe em nói mà buồn cười quá .Nhưng cứ cố nín lại, rồi làm ra vẻ mặt lạnh như kem nói

      Bà Mán ơi! Không phải là phố .Mà là đường thanh niên .Chuyện anh kể  có thật một trăm phần trăm đấy .Em có nhớ thảm cỏ dưới gốc cây chỗ mình ngồi không ?Lúc anh hỏi em . . . .Em có đồng ý với anh, chúng mình sẽ mãi mãi là bạn với nhau không? Em đã không trả lời lại còn lấy tay vặt trụi cả bụi cỏ đúng chưa .Em không nhớ à! không nhớ là tốt .Em mà nhớ ,thì hôm nay nhân viên sở lượn này sẽ phạt em lỗi làm xấu thảm cỏ hồ Tây

     Ui . .ui sợ quá! Ở Hà Nội vặt có mấy nhánh cỏ mà cũng bị phạt ấy à

    Em không muốn bị phạt thì để tối mai anh dẫn em lên quả đồi đằng kia .Hai đứa mình ngồi chơi lúc nào anh hỏi, em không muốn trả lời.Thì cỏ đấy em tha hồ mà vặt .Cứ thế nhé! Không gặp em, anh không về

      Nhưng mà em không biết ngày mai em có còn ở đây không

     Anh nhất định sẽ đến đây đợi em .Nếu em về doanh trại rồi .em cũng đừng suy nghĩ gì .Chúng mình sẽ gặp nhau vào lần khác .Miễn là em không quên anh .Mà cũng khuya lắm rồi anh phải về đây .chúc em ngủ ngon

       Còn sớm mà .Anh ngồi thêm chút nữa đi .Em chưa buồn ngủ

      Mười một giờ rồi đấy em ạ! Anh đi về đến nhà cũng phải một giờ sáng


      Nhanh thế cơ à! thế mà em cứ tưởng còn sớm .Đường rừng khuya khoắt anh đi  phải cẩn thận đấy

     Em không phải lo đâu .Anh có bạn cùng đi sẽ chẳng có chuyện gì đâu .Tạm biệt

Trên đường về ,thằng Sơn không hề trách Phúc một câu nào mà lại còn luôn miệng khen cô bộ đội bạn Phúc xinh đẹp và lịch thiệp .Phúc nghe nó khen mà cứ mát cả ruột .Có bạn đồng hành con đường rừng dài hun hút rồi cũng qua mau.Nhưng mò mẫm về được đến nhà, thì cả hai thằng đều mệt, mồm mũi cứ tranh nhau mà thở.Thằng Sơn lăn ngay ra giường ngáy khò khò .Phúc cũng mệt lắm nhưng không biết vì sao trong lòng Phúc cứ bồn chồn ,rạo rực khiến Phúc không sao ngủ được.Phúc cũng biết mình đã yêu em rồi . . .Nhưng làm thế nào,để tình bạn tiến sang tình yêu ,thì thực lòng Phúc không biết .Những suy tư và cái cảm giác bồn chồn rạo rực ấy cứ bám chặt trong tâm trí Phúc đến tận tới lúc Phúc đi ra chỗ hẹn.

    Tối nay trời trong và cao vút .Lơ lửng trên không vầng trăng mới lên tỏa ánh sáng dịu mát lên các vạt đồi cỏ gianh .Đứng bên ven đồi chờ đợi em đã lâu, Phúc đã thấy sốt ruột bèn dõi mắt nhìn ra con đường đất chạy quanh co qua cổng nhà bưu điện. Con đường nhỏ mờ mờ trong ánh trăng, vắng tanh không một bóng người. Phúc châm một điếu thuốc rít những hơi dài, nuốt khói thuốc vào sâu trong lồng ngực .Để cảm giác lâng lâng xua bớt đi nỗi tuyệt vọng đang nhen nhóm trong lòng .Bỗng có bóng người che ánh trăng trải dài trên lối .Rôi tiếng em khẽ hỏi

        Anh đợi em đã lâu chưa?

       Anh . . . .Anh ấy à? anh mới đến được một lúc

Em bật cười rồi nói

        Không anh thì ai mà lại còn nói  “Anh ấy à” ? Hôm nay anh làm sao mà cứ như người mất hồn ấy

       Tại vì anh quá bất ngờ, khi ở chốn rừng sâu núi thẳm lại có một cô gái Hà Nội ra chỗ hẹn gặp anh

       Thế anh muốn em mặc quân phục đi chơi với anh à?

      Không phải thế . . .Em mặc thường phục nhìn mềm mại ,duyên dáng làm anh bị choáng .Kết luận cuối cùng của anh là . .Em quá xinh!

     Thôi . . .thôi,anh chỉ được cái dẻo miệng khéo nịnh .Chúng mình đi đi .Cứ loanh quanh ở đây các chị ấy mà nhìn thấy mai lại trêu em bét xác .Ngượng lắm!

      Chúng mình đi lên quả đồi trồng chè bên kia nhớ .Vừa quang đãng lại đẹp

     Tùy anh đấy

     Trước khi đi, tôi yêu cầu đồng chí em đi thẳng hàng .Không được chen lấn xô đẩy mất trật tự

     Khiếp quá !Anh lại còn hắc hơn cả chỉ huy của bọn em .Đã đi chơi mà vẫn phải trật tự xếp hàng

   Anh nói đùa thôi mà .Anh đi trước khua cỏ nếu có rắn cho nó chạy ra xa .Mình đi sẽ không dẫm phải

      Anh nghĩ anh là mình đồng da sắt chắc .Đêm hôm lặn lội núi cao, vực sâu đâu cũng đến .Anh không nghĩ cho anh,thì cũng phải nghĩ đến những người khác đang lo lắng về anh chứ

       Anh thuộc loại người cho vào cối giã cũng không chết .Với lại thầy bói đoán số rồi.Sau này anh sẽ trở thành ông này, bà nọ

       Kinh thế cơ à! thế anh sẽ là tá hay tướng ? Để em tập cách chào

     Chức vụ của anh to lắm đấy .Anh lên chức tổ trưởng dân . . . . .phố

Em phá lên cười như nắc nẻ rồi nói

      Thảo nào ông tổ trưởng lại khắt khe đến thế .Em mặc có mỗi cái áo sơ mi trắng thôi mà cứ xét nét mãi .Thế này nhé! đồng chí em xin bác tổ trưởng dân phố thông cảm .Từ tết đến giờ em mới mặc lần này là một

       Aí chà! Nếu đúng như em nói .Thì anh thấy em quá nghiêm khắc với bản thân mình rồi đấy

        Lần này thì anh sai rồi .Lúc đang làm nhiệm vụ em phải quân phục chỉnh tề .Tối về nghỉ ,em mặc áo trắng vận đồ đầm cho muỗi nó xem à.Nguyên chuyện tối nay em báo ốm rồi lại trốn đi chơi .Chuyện này mà bị phát hiện ra em cũng phải kiểm điểm vã mồ hôi ra đấy

      Nghe em nói anh mới thấy tiếc .Giá kể hôm em quay lại gặp anh ấy,anh đừng có đứng đần người ra thì đã biết em ở phố nào

       Thì bây giờ anh đã biết rồi đấy thôi

      Hôm ấy khác ,hôm nay khác .Hôm ấy anh mà biết thì anh đã đến tận nhà đón em đi đón giao thừa .Chúng mình sẽ đi chơi thả phanh .Đi đến tận sáng mới về

       Em có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ, em lại được tự do đến thế đâu

Em khẽ thở dài rồi nói tiếp

      Ba bề bốn bên vây chặt ,em qua một cửa đã khó .Lại còn đòi đi chơi mệt nghỉ ấy à .Khó lắm anh ạ!

     Anh thấy hoàn cảnh của em sao mà giống với mấy người bạn hồi anh đi học phổ thông thế

    Anh cũng đã từng gặp khó khăn khi hẹn hò đi chơi với nhau à?

     Ôi giời! bà Mán ơi!Bà nghĩ kiểu gì thế . . .Hồi ấy anh còn đang đi học ,đã biết hẹn hò yêu đương gì

      Thế thì cứ thẳng tưng mà gặp nhau .Việc gì mà sợ .Chứ cái cảnh hẹn . .hẹn . .hò  . .hò trốn ra gặp nhau .Em thấy hồi hộp lắm

      Hoàn cảnh của em và các bạn của anh đều như nhau cả, chỉ có mỗi một việc đi chơi thôi mà vấp phải bao nhiêu vấn đề

       Em tưởng hồi ấy anh cùng các bạn đang độ tuổi choai choai, học xong rồi rủ nhau đi chơi thì có gì mà khó

      Tại vì em không biết bọn bạn học của anh đa phần đều ở khu Phan đình Phùng ,Hoàng Diệu .Rủ nhau đi chơi khó lắm .Anh rủ chúng nó đi chơi thì toàn nghe một điệp khúc

      Hay là cậu vào nhà tớ chơi .Nhà tớ đầy sách cậu tha hồ mà đọc

Nghe các ông bạn nói xong .Anh mới đáp lại thế này này

       Thôi thôi tớ xin vái cậu cả nón .Tớ ngồi học cả ngày đầu óc cứ ung cả lên muốn rủ cậu đi hít thở không khí tự do, rồi kiếm món gì ăn cho đậm đà tình bạn

       Nhưng mà . . . .Nhưng mà tớ’ ‘’ba bề ,bốn bên vây chặt qua một cửa đã khó .Đi chơi làm sao được’’

       Sao mà nói giống nhau thế kia chứ .Cứ cái kiểu này, em với các bạn của anh mang tiếng là dân Thủ Đô nhưng thực ra chỉ Demi Hà Nội

      Anh nói em không hiểu.Đã là dân Thủ Đô sao bỗng dưng chỉ là một nửa Hà Nội

    Theo anh nghĩ ,đã thực sự là một người Hà Nội thì không phải chỉ biết vài ba con phố chính như hàng Ngang .hàng Đào. Mà phải để đôi chân bước đến tận hang cùng ngõ hẻm .Đôi mắt thì nhìn, đôi tai lắng nghe những câu chuyện đời thường, cái miệng cái môi nếm cho đủ những món ăn truyền thống chốn kinh kỳ. Rồi mở rộng lòng ra mới hiểu được tâm hồn người Hà Nội

       Báo cáo đồng chí anh .Em đã rõ . . . Những vẫn có đôi điều em chưa thật là hiểu .Tại sao đang bàn chuyện tâm hồn anh lại quay sang  vấn đề thực phẩm

      Ấý  . . .ấy vấn đề then chốt lại nằm ở đây.Em biết không, có những món ăn tưởng như đơn giản ,nhưng mỗi khi nhớ lại ,ta bỗng dưng thấy lòng tràn đầy cảm xúc .

      Anh muốn nói đến món chả cá Lã Vọng chứ gì ?Món ăn ấy thật là nổi tiếng

      Anh thừa nhận món chả cá ăn lạ miệng và rất ngon .Nhưng theo anh món ăn ấy vẫn còn thiếu cảm xúc .Bởi vì anh chưa từng nghe thấy những người Việt xa xứ nào nhắc tới món chả cá khi ở xa quê hương .Mà đa số họ đều nói, mỗi khi nhớ tới quê hương là họ nhớ tới bát canh riêu cua .món rau muống luộc của mẹ già nấu cho ăn ở quê hương xứ sở.

      Điều anh nói .Em thừa nhận rất đúng .Bởi vì em cũng đã trải qua cảm xúc này khi ở xa quê hương .Nhưng hôm nay em chỉ muốn anh kể về một món ăn giầu cảm xúc của người Hà Nội

     Món ăn truyền thống của người Hà Nội thì nhiều lắm. Anh sẽ kể cho em nghe một món ăn .Khi vui vẻ bên nhau ta cùng thưởng thức .Một ngày nào đó . . . .Khi nhớ tới chuyện đã qua .Người già bỗng thấy lòng tiếc nuối . . . Còn người tuổi trẻ nhớ tới bỗng bật cười . . . rồi lại thấy mắt mình rưng rưng lệ

     Em không tin .Làm gì có món ăn nào của người Hà Nội lại có cảm xúc sâu lắng đến như vậy

    Có đấy em ạ!Nhưng món ăn này lại chỉ dành cho đôi lứa yêu nhau thôi. Ở hoàn cảnh chúng mình anh thấy khó quá

      Em thấy chúng mình là bạn thân, xa nhau thì nhớ .Bên nhau ta rất vui có khác gì yêu đâu

      Anh thấy tình cảm của chúng mình vẫn còn thiểu một điều gì đó .  . . .

     Ôi dào! Anh phiền phức quá đấy .Chắc không có cái món giầu cảm xúc ấy nên anh cứ bày ra điều kiện, để không phải kể cho em nghe nữa chứ gì

    Thế này nhé, hai đứa mình cùng tưởng tượng đang dạo phố ở Hà Nội .Nào để anh nắm vào tay em cho có thêm cảm xúc

      Em hiểu rồi .Anh muốn em phải nhập tâm coi như cuộc đi chơi này là thật chứ gì

      Anh thừa nhận em xinh đẹp mà lại rất thông minh .Cứ thế nhớ chúng mình đi ra hồ Hoàn Kiếm.Bây giờ em đã vào vai người yêu của anh rồi .Em mà nhìn người khác là anh ghen đấy

Em lấy tay che miệng cười khúc khích rồi mới nói

Em chưa biết anh sẽ cho em thưởng thức món ăn giầu cảm xúc đến đâu .Nhưng em đã thấy anh bộc lộ tính xấu ra rồi .Mới có thế đã ghen .Ôi! sợ quá . . . .Mà sắp đến nơi chưa ,em mỏi chân rồi đấy

     Cũng gần đến nơi rồi .Em có nghe thấy tiếng kéo cắt vào không khí kêu cheng cheng không

Em cũng giả bộ nghe thấy tiếng kêu của kéo rồi hỏi

      Đây là quán bán cái món ăn giầu cảm xúc của anh đấy à ?Thế người ta rao bán món ăn gì hả anh?

Phúc nghe em nói xong liền phá lên cười rồi đáp

     Bà Mán ơi! Người Hà Nội thực sự, chỉ cần nghe tiếng kéo kêu cheng cheng là hiểu họ bán món ăn gì rồi .Em nhìn kìa anh chàng bán hàng đã đi ra .Thể nào anh ta cũng chào một câu rất lịch thiệp

       Chào cô gái xinh xắn và anh chàng . . . . xấu trai .Xin mời . . .xin mời

   Á . . . .À . .Anh mà lại xấu trai ấy à! Anh thấy cay mũi rồi đấy

Biết là Phúc đang bịa chuyện .Nhưng em cũng phá lên cười rồi hùa theo

      Nhìn kĩ thì anh cũng xấu thật đấy

      Em lại còn về phe với thằng cha đó à .Đã thế anh phải cháo hành thằng cha này mới được

Phúc bèn chém chém bàn tay vào không khí rồi nói to

     Ông chủ quán cho đôi tình nhân này hai đĩa nộm bò khô hảo hạng

Thấy Phúc vung tay, vung chân rồi nói hơi to.Em tỏ ra ngạc nhiên rồi nói

     Anh đang kể chuyện chứ có phải thật đâu mà anh cáu .

Phúc làm như câu chuyện đang diễn ra thật, liền gân cổ lên cãi

     Thật là thật chứ giả cái gì .Nó đã chê anh xấu trai .Nhìn em xinh lại ra cái vẻ tạo dáng . . . .Úi . .giời . . .úi giời .Cầm có hai cái đĩa không thôi ,còn làm ra vẻ nặng lắm .Đi vòng quanh em, lại còn nghiêng nghiêng như cái máy bay đang đâm đầu xuống đất .Còn cái mồm  thì kêu tướng lên “lải la .  . lải la” .Tiếng mẹ đẻ còn ngọng líu ,ngọng lô ,lại còn đòi nói tiếng ngoại quốc

     Anh ta nói thế nghĩa là gì hả anh ?

 Là có ngay  . .cứ nói thẳng ra là có ngay .Nó lại còn làm dáng .Mà sao em cứ nhắc đến thằng ấy .Anh điên tiết lắm rồi !Anh rủ nó ra đánh nhau với anh nhớ

    Anh đừng nổi nóng lên thế, làm em sợ . . .

     Ờ! Anh nhìn thằng cha ấy tay cầm kéo .Anh hơi ‘ ca mơ run” .Anh mà chết thì em sẽ bơ vơ .Anh không nhắm mắt được

   Đây là chuyện giả vờ, chứ có phải thật đâu mà anh nói thế

     Anh biết ngay mà, em lại quên em đang là người yêu của anh rồi .Thật là mất cảm xúc

     Ờnhỉ! . .  Thế này nhớ anh cứ coi như em vừa giận dỗi anh xong .Còn bây giờ hai đứa đã làm lành, chúng mình sẽ yêu nhau nhiều hơn nữa. Xong thế nào hả anh

     Thì chúng mình manger .Em ăn miếng đầu tiên, anh không nhìn em, Chờ đến khi em ăn miếng bò khô .Anh mới nhìn em . . . .Aí chà chà món thịt bò khô tẩm hương liệu quyện lẫn với thập cẩm các loại dấm rồi tương ớt cay cay làm em sụt sịt . . .. .Em sẽ thẹn thùng nhìn anh .Anh biết rồi ‘’tiểu thư khuê các đất Hà Thành hạt cơm cũng phải cắn làm đôi .Giờ lại nhai thịt bò khô, cái miệng của em làm sao nhỏ nhẹ được’’.Thật là xấu hổ quá đi mất

      Rồi một ngày nào đó .Em bỗng nhớ tới lúc chúng mình cùng chụm đầu vào nhau sụt sịt với hà hà .Em sẽ bật cười . . .Nhưng khi em ngước nhìn lên, rồi bỗng nhận ra người con trai bên em, không còn là anh nữa . .. .Là bởi vì cuộc đời quá chua cay anh phải xa em rồi . . .Em sẽ nhớ đến anh và chợt  thấy mắt mình rưng rưng lệ.

  Nghe Phúc nói xong .Em nép vào bên phúc thầm thì

      Ngay cả trong giấc mơ em cũng không muốn xa anh .Chúng mình cứ sống thế này mãi anh nhớ

   Em bên Phúc như say trong giấc mộng .Phúc áp khuôn mặt mình vào mái tóc của em ngây ngất .ranh giới mong manh giữa tình bạn và tình yêu bỗng bị xóa nhòa bởi nụ hôn cháy bỏng

   Trên trời cao ánh trăng đã tàn nhường chỗ cho bóng đêm phủ lên núi rừng một mầu tối sẫm .Bên nhau hạnh phúc thật ngọt ngào khiến Phúc không muốn rời xa em .Nhưng thấy trời cũng đã khuya em đành nói

    Chúng mình về đi anh .Từ nay về sau em sẽ thu xếp thời gian để chúng mình gặp nhau nhiều hơn nữa 

                                                                            ( còn nữa)