Nhưng cuộc đời này có biết bao trắc trở .Khiến Phúc và em lại không được gần nhau .Và ngày tháng cứ trôi .Cho mãi tới hai tháng sau vào một đêm Phúc đang trên đường từ thị trấn trở về nhà thì trời đổ cơn mưa lớn .Với Phúc mưa ướt cũng chẳng sao.Nhưng còn cây đàn Phúc đang đeo trên vai thì không thể để bị ướt.Không còn sự lựa chọn nào khác, Phúc đành băng qua bãi đất hoang chạy về phía căn nhà thông tin .
Lúc này đã muộn rồi, căn nhà khách cửa đóng then cài tối om không một ánh đèn .Phúc cũng không muốn gọi cửa, liền đứng nép dưới mái hiên trú mưa. Gió rừng thổi ào ào cuốn làn mưa trên trời cao trút xuống như thác đổ .Phúc ôm cây đàn vào trong lòng, lấy thân mình chắn làn mưa cho cây đàn khỏi ướt .Trong lúc loay hoay Phúc vô ý va cây đàn vào thềm cửa .Ngay lập tức phía trong nhà có tiếng người phụ nữ gằn giọng hỏi
Ai ở ngoài đó . . .
Nghe xong, Phúc vội đáp
Tôi gặp cơn mưa lớn nên trú tạm dưới hiên nhà .Mong chị thông cảm
Đây là nhà khách quân đội .Anh nên ra chỗ khác mà trú
Chị ơi! Cơn mưa lớn quá, xung quanh đây lại không có một ngôi nhà nào .Chị yên tâm tôi là bạn với đồng chí NN ở khu nhà này
Trong nhà tiếng người phụ nữ dịu xuống
Thế à! anh có cần gặp cô ấy không
Thôi chị ạ! Cũng đã khuya lắm rồi, với lại ngoài này giông bão to lắm .Chị đừng gọi cô ấy nữa .Tôi cảm ơn chị nhiều
Một lúc sau.Phúc nghe thấy trong nhà có tiếng người nói lao xao và tiếng mở cửa .Dưới ánh đèn Phúc đã nhìn thấy em .Nhìn thấy Phúc bị ướt sũng .Em vội nói
Ôi chao! Cơn mưa lớn quá .Anh vào trong nhà đi cho đỡ lạnh
Phúc biết kỉ luật quân đội rất nghiêm khắc .Chẳng mấy ai cảm thông với tình cảm ngoài luồng như Phúc và em .Nên vội nói
Trong nhà đang có khách,với lại anh cũng ướt hết cả rồi .Anh không vào đâu .Anh gửi em cây đàn rồi sẽ về ngay
Nhưng khi Phúc đưa cây đàn cho em, thì em lại nắm vào tay Phúc .Rồi em thảng thốt kêu lên
Tay của anh lạnh quá !Anh cứ vào trong nhà đi .Mặc kệ . . .muốn ra sao thì ra . .em không sợ
Thú thực Phúc bị ngấm nước mưa nên rét lắm . . .Nhưng Phúc không thể .Phúc giả vờ bình thản nói
Anh không sao đâu .Em cầm hộ anh cây đàn là anh yên tâm rồi .Lát nữa ra ngoài kia anh vừa đi,vừa chạy sẽ ấm ngay ấy mà .Thôi em vào nhà đi ,đừng ra ngoài này giông gió to lắm .Tối thứ bẩy anh đến đón em đi chơi . .Anh nhớ em lắm
Trên đường trở về nhà .Thật không may xí nghiệp nơi Phúc ở bị mất điện. làm Phúc mất phương hướng đi lạc vào đồi cỏ gianh .Dầm mưa giãi gió quá lâu, khi về được đến nhà thì Phúc bị kiệt sức .Dù là sắt, thép có những lúc còn đổ mồ hôi huống chi Phúc chỉ bằng xương bằng thịt.Và cuộc sống nơi rừng sâu thật khắc nghiệt ,Phúc sốt li bì không một viên thuốc .Hàng ngày vẫn chỉ hai bữa cơm tập thể .Hai lưng cơm ,vài con tép khô kho với muối .Trong giây phút mấp mé giữa sự sống và cái chết, Phúc thường mơ thấy mình trở về căn nhà thân yêu nơi có bố ngồi bên khung cửa, đôi mắt đăm đăm đợi Phúc về. và đôi mắt của em long lanh mỗi khi nghe Phúc thì thầm .Tình yêu cuộc sống cùng sức trẻ đã giúp Phúc vượt qua cơn hiểm nghèo .Những ngày thứ bẩy hẹn hò . . . . rồi lại thứ bẩy nữa đã trôi qua .Cho tới khi sức khỏe hồi phục hẳn, Phúc lại phải cùng anh Hòa với cháu Việt về thị xã Hòa Bình.
Ngày tháng lại dần trôi .cho tới khi Phúc trở lại Vụ Bản thì trời đã vào đông .Những cơn gió heo may đã tràn về thũng lũng, mang theo cái giá lạnh và nỗi cô đơn .Không một tin về em,khiến niềm tin yêu trong Phúc dần cũng bị bào mòn .Phúc viết rất nhiều lá thư gửi cho em, bộc bạch tất cả những mặc cảm về thân phận nghèo của Phúc .Bởi vì Phúc muốn em hiểu ,tình yêu của em dành cho Phúc là tự nguyện chân thành . . .Còn nếu không, em hãy tự tay mình bóp chết tình cảm trong con tim của Phúc .Để cho Phúc không còn phải vật vã trong lo âu ,sầu muộn.Phúc đã phải sống trong tâm trạng khắc khoải như thế suốt những ngày còn lại trên mảnh đất Vụ Bản .Nhưng đến ngày cuối cùng phải rời xa Vụ Bản thì Phúc không cam lòng .Phúc ở lại ,chờ bằng được để gặp em lần cuối . . . .Và Phúc lại băng rừng vào núi, gửi lại cho em lá thư tay.
Một ngày . . . .Rồi một ngày nữa sắp trôi qua .Nhìn màn đêm tối đen .Ngoài trời gió bấc từng cơn thổi ào ào .Phúc đã thấy tuyệt vọng.Phúc nhóm đống lửa nhỏ xua giá lạnh ,cho lòng bớt cô đơn .Bỗng có tiếng bước chân người lẫn trong tiếng mưa rơi .Phúc vội mở cửa nhìn và nhận ra em .Thoạt đầu hai đứa cứ đứng ngây người ra mà nhìn nhau .Em thì quên mất mình đang đứng giữa trời mưa ,Còn Phúc thì luýnh quýnh ôm choàng lấy em,rồi phủ kín khuôn mặt còn đẫm nước mưa của em bằng những nụ hôn .Mãi một lúc sau em chợt choàng tỉnh khe khẽ kêu lên
Anh làm em ướt rồi đây này . . . .Anh mà để cháu Việt nhìn thấy . . .Em chỉ có đường chui xuống đất mà trốn thôi
Trong nhà còn mỗi mình anh .Thằng Việt với anh Hòa về Hà Nội lâu rồi
Trong lúc Phúc cởi áo mưa cho em .Em nhìn quanh rồi nói
Thế mấy hôm nay anh ở mỗi một mình à!
Quanh năm ngày tháng đa phần anh phải ở một mình .Cũng quen rồi em ạ!
Em úp khuôn mặt mình vào ngực Phúc rồi nói
Có đến đây,em mới biết anh sống khổ quá .Em sống trong doanh trại có đông bạn bè .Tuần nào cũng có thư của anh gửi đến mà đọc .Còn anh suốt ngày lủi thủi một mình ,không tin tức ,không thư em .Anh buồn bã, lo lắng là phải
Em đừng suy nghĩ nhiều .Anh không sao đâu
Anh thì cái gì cũng không sao đâu .Em cứ suy ra thế này là em hiểu .Lần nào nhận được thư anh .Trước lúc đọc thư em vui lắm .Nhưng đọc xong lần nào em cũng khóc .Các bạn thấy thế lại hỏi . . .hai đứa cãi nhau à? . . .Yêu thế thì chết .Còn mấy anh chỉ huy tưởng bở đến ngay để an ủi .Lúc ấy em giận anh lắm . . .Anh không biết thương em .Lúc nào anh cũng nói giầu với nghèo . . .Sợ không chăm sóc được cho em . . .Em hãy bỏ anh đi . . .Em yêu là cần anh phải giầu ấy à ?Cần anh lắm sao, nhiều vạch ấy à ?Tình yêu của em là dành cho cái này . . .
Em đặt bàn tay em lên trái tim của Phúc .Phúc nhìn vào mắt em rồi nói
Anh biết lỗi rồi .Em đừng mắng anh nữa .Khiếp tay em lạnh như một tảng băng ấy
Em cứ để tay lạnh vào tim anh thế đấy, cho anh chừa tới già .Mà sao tim anh đập cứ thình thịch làm em chóng cả mặt . . .Thôi chết mải chuyện . . .em quên cởi giầy làm dính đất lên chăn của anh rồi
Em cứ ngồi yên .Anh cởi giầy ra cho, mà tất cũng ướt hết rồi .Để anh hong cho khô .Em để tất ướt lạnh chân dễ bị ốm lắm
Anh cứ để em tự làm .
Được ở cạnh em, rồi chăm sóc cho em là anh hạnh phúc .Ngày mai anh phải xa em rồi .Muốn được chăm sóc cho em, anh cũng chẳng còn có phúc này nữa đâu
Nghe Phúc nói xong .Em òa lên nức nở
Em không muốn nghĩ đến điều ấy .Em không chịu đựng được
Nghe anh nín đi em .Chúng mình xa nhau lần này, thời gian cũng chỉ dài bằng lần trước thôi .Tết này chúng mình cùng đi đón giao thừa.Anh đã hơn hai mươi, nhưng chưa từng đi đón giao thừa với một người con gái nào đâu .Giao thừa sắp tới anh nhất định sẽ đi với em .Để đến phút linh thiêng hai đứa mình cùng cầu chúc được hạnh phúc bên nhau mãi mãi
Nghẹn nghào em thốt lên
Nhất định là như thế .Dù có thế nào, phút giao thừa em sẽ ở bên anh . Cũng chỉ còn hai tiếng nữa là chúng mình xa nhau rồi .Anh hãy để em nép vào lòng anh mà ngủ .Cho em được hưởng những khoảng khắc bình yên .Anh nhớ!
Và thế là bên nhau hai trái tim hòa nhịp .Đã biến khoảng thời gian ngắn ngủi ở trong đời trở thành mãi mãi
Tận tới khi Phúc gọi
Dậy đi em.Chúng mình chỉ còn đủ thời gian, uống một tách café nhớ nhung nữa thôi
Thấy em cứ úp mặt vào ngực mình.Phúc khẽ hỏi
Em lại khóc nữa đấy à!
Em se sẽ lắc đầu rồi mới nói
Thời gian ở bên nhau thật vô vàn quí báu,em không khóc đâu .Bên anh em thật hạnh phúc . . .Trước lúc chia tay ,em còn một nhiệm vụ nữa là trao lại cây đàn mà anh yêu quí
Phúc khẽ gật đầu rồi đáp
Anh yêu cây đàn này lắm, vì nó đã cùng anh vào sinh ra tử .Những trận bom trút trên đầu .Ngồi trong hầm anh ôm cây đàn và nghĩ ‘’anh còn thì đàn còn .Anh mất thì cây đàn mới mất’’
Cái đêm giông gió, em thấy anh lấy thân mình che cho cây đàn là em biết .Em yêu anh, thì em cũng rất yêu cây đàn.Những đêm vừa rồi, những lúc nhớ anh ,em thấy lòng trống trải nên cũng thường ôm cây đàn mà ngủ .Mà anh cũng phải dạo một khúc nhạc .Để em cảm nhận tâm hồn anh với cây đàn sâu lắng đến bao nhiêu.
Ngón đàn của anh cũng tầm thường .Nghe xong em lại cười chê
Anh lại khách sáo rồi .Em nghe là nghe tiếng tâm hồn của anh .Chứ không xem anh biểu diễn .Mà anh khoan nói tên khúc nhạc,để em tự cảm nhận .
Khi tiếng đàn của Phúc vang lên .Em ngồi lặng im lấy hai bàn tay ôm lên má của mình và ánh mắt của em bỗng trở lên mơ màng .Khi cây đàn vừa buông tiếng cuối .Em khe khẽ nói
Khúc nhạc thật thánh thót .Có lúc mỏng manh tưởng như sắp đứt đoạn, rồi bỗng luyến láy dịu êm như hơi thở.Thật tràn đầy cảm xúc .Khúc nhạc ấy tên là gì hả anh?
Phúc mỉm cười rồi đáp
Em là mộng .Anh ở trong mộng thì khúc nhạc phải là ‘’Rêve à deux’’.Anh tặng em cây đàn mà anh yêu dấu .Để cho anh luôn được ở gần em
Em có biết đánh đàn đâu mà anh tặng
Em không cần phải đánh lên những cung bậc làm gì .Bởi vì cây đàn này đã chất chứa tất cả “mộng lứa đôi’’ của hai đứa mình rồi .Anh trao cây đàn cho em, để bên đàn em thấy như bên anh
Và đêm ấy cũng là đêm cuối cùng, Phúc và em được ở bên nhau . . . .Cứ mỗi độ xuân về, mưa bụi bay trắng trời trên phố nhỏ .Vào tối ba mươi tết hàng năm , Phúc lại ra trước hiên nhà ,đứng vào chỗ mà em đến tìm Phúc năm xưa .Khắc khoải chờ đợi một điều kì diệu sẽ xảy ra .
Cho tới hôm nay, đã mấy chục năm trôi qua .Phúc vẫn mòn mỏi đợi chờ . . . .Cũng có thể trong trận chiến cuối cùng ác liệt,em và cây đàn của Phúc đã tan vào không gian sau tiếng nổ của bom thù ….Thì em hãy chờ khi phút giây giao thừa vừa điểm là lúc trời với đất giao hòa .Thế gian này không còn gì cách trở,Em ở nơi đâu, hãy về đây bên anh .Chúng mình lại được gần bên nhau say đắm . . . . .nồng nàn….
Hà Nội ngày 1 tháng 12 năm 2013
Trích hồi ký “Đôi mắt Vụ Bản”