Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Cát Bụi


Tôi đứng lặng hồi lâu trước hiên nhà rồi mới đưa tay đẩy vào cánh cửa gỗ .Một làn gió từ trong phòng ùa ra mát lạnh quyện trong gió là mùi hương trầm thơm ngát, khiến lòng tôi bâng khuâng .Theo thói quen tôi khẽ gọi :

      Ông khọm ơi! Có nhà không ?

Vắng vẻ và yên tĩnh quá .Tôi nhẹ nhàng lách mình qua khe cửa .Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn tường ,tôi thấy căn phòng nhỏ vẫn như ngày nào.Trên cái tủ khảm kê sát tường ,bộ ngũ sự bằng sứ vẫn lặng lẽ trầm tư như những nhà hiền triết .Vương vấn trên cao làn khói nhỏ mong manh của nén nhang đang cháy đỏ,thanh nhã và u tịch ,khiến lòng tôi đắm chìm trong nỗi nhớ mênh mang .Phải rồi ở những ngày xa kia ,mỗi lần nghe tôi gọi ,anh lại đi từ phòng trong ra ,cái dáng cao gầy đi lom khom ,còn cặp mắt to thì nheo nheo nhìn tôi .

       Chú đấy à! vào đây  . . .vào đây                              

      Chào ông anh .Dạo này ông khọm của em có khỏe không ?       

Anh chặc lưỡi một cái rồi đáp                   

          Anh cũng nhì nhằng.Hôm qua anh đi Sơn Tây về đến nhà mệt quá, đành phải nghỉ một ngày cho lại sức.

 Rồi anh ra tận nơi ân cần nắm tay tôi, rồi hỏi

         Thế chú có khỏe không ?Nhìn kĩ thì chú mày cũng già rồi đấy.

Tôi bật cười vì câu nói của anh, rồi đáp

            Em gần sáu mươi rồi có mà trẻ với ma

       Âý là anh thấy mấy năm nay chú xuống sắc nhiều lắm

Anh bảo chuyện nhà, chuyện con cái lo cả ngày không hết việc .Nhiều lúc chán lắm anh ạ!

      Ờ! Biết là thế, nhưng cũng phải cố gắng mà giữ gìn, mình mà đổ thì nguy đấy.

         Đổ là đổ thế nào.Chí ít anh em mình cũng phải sống bằng tuổi ông Tuệ bây giờ.Ông ấy còn đang đi nhẩy đầm ấy chứ

Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý với câu nói của tôi .Rồi nói

           Anh em mình cứ phải xong ba cái world cup nữa là ok .Thế chú uống nước chè đặc để anh pha nhớ.

         Thôi anh ạ! Em vừa uống cà fê với thằng Nghiên xong

      Cứ ngồi chơi thư thả đã, hút thuốc rồi uống nước .Mấy hôm không gặp chú anh cũng nhớ.

Hai anh em bên ấm chè và điếu thuốc,chuyện nói với nhau thì nhiều vô kể. Có những chuyện xa lắc, xa lơ xa tới mức thời gian tôi chỉ hình như và cảm thấy .Như câu chuyện tuổi thơ cái lọ nhỏ cầm tù con bọ gậy mà anh mang ở tận trường về cho tôi .Với tôi nó đẹp đẽ làm sao  hình bóng nó ở trong trái tim này, tính đến hôm nay tuổi của nó đã dài lâu hơn phần còn lại của đời tôi. Anh tỏ ra rất cảm động khi nghe tôi nhắc lại kỉ niệm xưa .Anh vòng tay ôm lấy tôi kéo sát vào ngực mình .Đôi mắt anh nhìn ra xa mơ màng .Tôi ngồi lặng yên để mặc anh đắm mình trong cảm xúc của tuổi thơ .Cả hai anh em đã ngồi như thế rất lâu đắm say trong dịu ngọt êm đềm .

Mãi tới lúc thấy anh với cái áo mặc vào rồi sửa sang chỉnh tề .Ngỡ anh có việc, tôi vội đứng lên xin phép ra về .Anh nheo nheo mắt nhìn tôi cái miệng rộng nở nụ cười hóm hỉnh, rồi anh nói .

          Việc viếc quái gì, anh rủ chú mày ra tam giác quỷ         

         Đi RTC hả anh                     

 Thấy tôi tỏ vẻ ngần ngừ anh nói tiếp                                                                                                                                            

         Đừng có nói là em kiêng đấy nhớ, chú mày thì cứ hay kiêng vớ, kiêng vẩn .Nào đi                                                   

 Anh dắt xe xuống đường, tôi ngoan ngoãn leo lên ngồi sau .Xe chầm chậm đi qua chợ Hòe Nhai, rồi lên dốc Hàng Than .Hai anh em rẽ vào kiếm một cái bàn nhỏ gần lối ra vào, vừa ngồi xuống ghế đã thấy con bé bán hàng đi ra .Nó nở nụ cười xã giao rồi đon đả nói :                                                                       

        Mấy hôm không thấy bác ra, hôm qua ông Tuấn béo cứ hỏi thăm về bác mãi

Rồi chẳng để anh kịp trả lời, nó nói liền một mạch

      Dạ! thế hôm nay bác dùng món gì ạ?Bác ơi! Bia hôm nay ngon mà thịt chó lại càng ngon .Tôi nháy mắt trêu nó rồi nói .

        Cháu gái mồm, miệng dẻo như kẹo kéo ai mà đón được cháu về thì đúng là phúc to bằng cái đình

       Ấy chết chú đừng khen kẻo mũi cháu phổng lên nó lại nổ bây giờ hí . . .hí .

Con bé lấy ra tập giấy tai nó nghe anh nói ,mắt nó nhìn , còn tay viết lia lịa .Tôi thấy anh Hạnh dặn dò nó rất lâu .Tôi thầm nghĩ mấy cái món ăn dân dã này có gì đâu mà cầu kỳ thế nhỉ .

Con bé đã bầy bia ra bàn hai người bốn cốc vại .Tôi thầm nghĩ  Ông anh tôi quên à , Thằng em này đi qua quán bia ngửi mùi cũng đủ say bí tỷ .Anh đưa cho tôi cốc bia rồi nói .

      Nào trong lúc chờ đợi ta cạch cái nào, Chúc sức khỏe chú.

     Em cũng chúc anh khỏe

Sau tiếng cạch một loáng tôi đã thấy cốc bia của anh trần đến đáy .Thấy anh tiếp tục xử lí cốc thứ hai tôi vội ngăn lại .

       Từ từ đã chờ đồ ăn tới rồi anh hãy uống

      Hì chú mày sợ anh say à .Uống thế này thì ăn nhằm quái gì .Mấy hôm trước ngồi một mình buồn quá, anh gọi tay Tuấn béo sang. Hai thằng uống một   lúc hết bay két bia Hà Nội ..                                                                

Tôi lè lưỡi lắc đầu thốt lên

        Ông anh em hoàng tráng quá ta

Các món ăn đã được bày ra bàn. Anh cầm nửa quả chanh vắt vào cái thìa  gợt hết hạt rồi mới trút vào bát mắm tôm và cho thêm vào đó chút rượu trắng.Tôi nhìn bàn tay anh cầm đôi đũa xoay xoay dáng vẻ như ông họa sĩ đang trộn mầu .Chỉ một loáng bát mắm tôm bông lên tỏa hương vị “dễ thương” .Anh quay sang tôi vừa cười vừa nói .              

         Âý cứ phải cho chút rượu vào khi đánh bông mắm tôm vừa thơm ngon lại còn làm vi trùng chóng mặt .Nào miếng thịt này nạc đấy chú ăn đi .

Tôi gắp miếng thịt nêm vào đó cái lá mơ và một chút riềng rồi mới chấm vào cái bát có hương vị “dễ thương”

        Aí chà! Nó mới ngon làm sao ngọt ngào và mềm mại

Anh lại gắp cho tôi rồi bảo :

       Chú mày uống ít thì phải ăn nhiều vào

Thấy tôi ăn nhón nhén.Anh phẩy tay nói tiếp :

      Chú cứ yên tâm mà chén.Món luộc này đã lọc hết xương rồi

Tôi lại thầm nhủ dặn dò kỹ lưỡng là vì thế này đây. Mà cũng phải đang mê mải say sưa rắc một cái gẫy mẹ nó răng rồi,thì đùi tơ cũng chỉ ngồi mà tiếc .

Thấy anh đã uống hết cốc bia thứ hai tôi vội ngăn lại

        Anh phải ăn đi chứ

Tôi tiếp anh một miếng

       Chú cứ để mặc anh .Anh uống thêm cốc nữa cho nó trơn họng đã .Mà chú ăn món này cho nóng

Anh chuyển đĩa chả chó sang cho tôi .Nhìn đĩa chả mới hấp dẫn làm sao,vài củ hành trần nằm vắt ngang trên lớp riềng vàng giã nhỏ ,ẩn phía sau là lớp chả bóng mỡ thơm lừng .Tôi gắp một miếng tẩm vào đó chút hương vị mắm tôm ,rồi mới đưa vào miệng .Cái hương vị beo béo mà thơm ngấm vào chân răng rồi tràn ra lưỡi ,khiến con tì ,con vị trong miệng tôi sung sướng phát điên .Để đạt đến độ thập toàn kì mĩ ,tôi tớp một ngụm bia và rít một hơi thuốc lá .Ôi ngây ngất phê phê . . . .

Men bia làm phấn khích khiến tôi nói hơi to:

         Thật tiếc thay cho những thằng đàn ông không biết ăn thịt chó .

Ở bàn bên mấy khuân mặt đang hừng hực hơi men ngó nhìn tôi tưởng câu nói to của mình phá ngang câu chuyện vui của họ, tôi hơi áy náy. Nhưng không, mấy khuân mặt bừng bừng đều toét miệng ra cười rồi cùng gào tướng lên

         Tuyệt vời . .hớ . .hớ .Trên cả tuyệt vời .Xin bình chọn câu nói của người anh em là câu nói hay nhất trong tuần.Thế thì chúng ta phải cụng ly để chúc mừng chứ nhỉ. N…ào dô . .Nào dô. Một trăm phần trăm

Tôi hơi choáng một trăm phần trăm xong lát nữa ông khọm phải xốc nách tôi về là cái chắc

     Nào thì mời các bác dô thì dô .Nhưng cho em nửa đời hương phấn .

Họ phá lên cười vui vẻ

       Ôkê rồi cả ô sờ kê . . . .

Vui xong rồi bàn nào lại quay về bàn nấy .Những cái đầu lại chụm vào nhau .Nào là chuyện cá đá bóng ,rồi lại con đề với con lô ,….nơi đây bình luận. Thông tin đa ngành, đa nghề thập cẩm Vui . .Vui thật là vui . .

     Rồi anh lại gọi thêm hai cốc bia nữa .Thấy thế tôi bảo anh :

            Anh phải ăn đi chứ

           Chú yên tâm ,hai anh em mình đã ăn thì phải ăn cho thỏa thích .Anh mà ăn với thằng Bi nhà chú ,cứ phải nhiều mỡ vào ,càng nhiều mỡ càng ngon ,ăn ngọt như ăn rau .

           Thế sao hôm nay em chẳng thấy anh ăn gì cả .

           Có chứ. Miếng này mỡ để anh ăn cho .

Anh lại gắp cho tôi và nhìn tôi ăn, Trong mắt anh tôi vẫn còn thơ dại, vẫn cần anh chăm sóc âu lo .Nhưng ở phút này đây men bia làm anh say. Men bia khiến tôi cũng say say.Nỗi buồn muôn thủa chẳng có chỗ nào để chen chân vào cả .Thế rồi có cuộc vui nào không tan bữa tiệc nào chẳng tàn.Đã đến lúc ra về.Tôi ôm vào lưng anh .Anh dựa vào người tôi .Chúng ta cùng vui chơi .Cuộc đời này thoáng nhẹ mông lung .

    Rồi những ngày sau đó dòng đời cuộn chảy lại cuốn tôi đi với bao lo toan bộn bề công việc .Cho đến một ngày tôi mới lại đến thăm anh .Nhưng buồn thay cuộc gặp gỡ lần này lại diễn ra bên giường bệnh .Anh nằm im lìm đôi mắt nhắm nghiền ,cánh mũi phập phồng theo hơi thở mong manh .Dường như những đói khổ của sáu mươi ba năm tích tụ bỗng ùa ra dày vò cái thân xác của anh .Chị Khánh vợ anh vừa khóc vừa nói :

          Mấy hôm nay anh chú yếu đi nhiều lắm cơ sự này khéo chẳng qua nổi đâu .Sau cái hôm anh của chú thấy bố về đón thì anh chú chẳng còn chút niềm tin nào cả,.Lúc bác Nhàn sang thăm.Bác ấy vừa hỏi chuyện vừa xoa chân cho anh chú .Chú có biết anh ấy nói gì không

          Chị ơi chị không phải xoa chân cho em đâu

Bác Nhàn mới đáp:

         Hôm nay cậu ốm tôi sang thăm và chăm sóc cậu .Ngày sau tôi ốm cậu lại sang thăm rồi chăm sóc cho tôi .

Anh chú trả lời thế này này:

         Qúa muộn rồi chị ạ !

Nghe anh ấy nói xong không ai cầm nổi nước mắt .Một nỗi đau ghê gớm khoan sâu trong ngực khiến tôi choáng váng .Tôi vội vịn vào tường cho khỏi ngã rồi kêu lên :

        Anh ơi em không biết phải làm thế nào bây giờ .

Ngoài hiên gió sẽ giật mình thổi qua tán lá cây xào xạc, khiến con chim nhỏ nhẩy loạn ở trong lồng .Rồi đột nhiên nó cất tiếng kêu lảnh lót .Có thể tiếng kêu của con chim làm lóe lên sự sống mong manh trong con người anh .Anh hé mắt ra nhìn, mãi một lúc lâu anh mới nhận ra tôi với con Thảo.Chậm chạp và mệt mỏi anh hỏi :

       Chú với con Thảo đến đây đã lâu chưa ?

       Dạ! em với con Thảo cũng đến được một lúc rồi anh ạ .Thế anh thấy trong người thế nào ?

Anh bình thản trả lời :

        Anh không sao đâu, bây giờ chú đỡ cho anh ngồi dậy .

Anh nép vào lòng tôi mềm yếu như một đứa trẻ .Tôi ôm anh vào lòng âu yếm . Anh đưa mắt nhìn tôi rồi khẽ nói

        Anh thật là người hạnh phúc khi ốm đau được mọi người đến thăm nom đầy đủ cả .

Rồi anh ra hiệu cho con Hằng rót nước mời tôi

         Không cần đâu anh ạ! Anh em mình cứ ngồi thế này thôi

Anh thở dài não nuột rồi ngậm ngùi nói

        Sau này anh em mình muốn ngồi bên nhau uống một chén nước, hút với nhau một điếu thuốc cũng chẳng được nữa đâu em ạ!

Tôi đã thấy nước mắt của anh và nước mắt tôi cùng tuôn chảy

         Anh đừng nói thế khiến em buồn lắm .

         Thế chú tưởng chú ở lại nhớ anh .Anh đi rồi anh không buồn vì xa chú hay sao .

Tôi ôm anh chặt hơn nói với anh qua dòng nước mắt

Kiếp sau em nhất định sẽ đi tìm anh .Để bắt anh lại phải làm anh ruột của em

Anh ngước mắt lên nhìn tôi, trong ánh mắt của anh sáng lên tình thương yêu tột độ. Rồi anh buông một câu cụt lủn

         Kệ mày

Xong tôi nghe thấy rõ âm sắc của yêu thương và anh nhoẻn miệng cười mãn nguyện .Hai anh em đã ngồi lặng lẽ như thế rất lâu .Mãi tới lúc thấy sức mình kiệt quệ anh mới nói :

         Anh mệt lắm rồi chú đỡ anh nằm xuống

Hệt như lời bài ca khi xưa anh thường hát

         Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây, đã vui chơi trong cuộc đời này . …

Cho đến tận giây phút cuối cùng khi tôi gào lên :

         Anh Hạnh ơi! Em phát đây

Anh chỉ mở to đôi mắt nhìn tôi đôi đồng tử trong mắt anh lóe lên sắc vàng rực rỡ .Dường như anh cố thu hết hình ảnh những khuân mặt thân yêu để anh mang theo mình mãi mãi .Còn đôi dòng lệ biệt ly đã tràn khỏi khóe mi lăn dài trên má .Anh đã đi rồi hỡi anh thương yêu .Tôi nắm chặt tay anh,rồi nói trong đau đớn tột cùng

          Đường đi còn dài mong anh thượng lộ bình an

    Chúng tôi đưa anh về với đất mẹ quê hương .Ở nơi đây anh sẽ nhìn thấy rõ cái làng Lương Xá nhỏ bé, với lũy tre làng xanh mướt quanh năm bao bọc lấy miền quê êm ả .Ôi con đường làng quanh co khúc khuỷu đang mờ dần trong ánh hoàng hôn .Chiều đã tàn trong nghĩa trang cô quạnh .Chỉ còn lại vài ba tiếng trống bập bùng xen lẫn với tiếng người khóc hờ ai oán :

    Từ đây mỗi lúc mỗi xa .Trăm năm nghìn kiếp biết đến ngày nào mới gặp lại nhau . . .

Tôi bỗng thấy như có anh bên cạnh liền ngậm ngùi nói :

          Em phải về đây để còn kịp chuyến xe đi về Hà Nội .Tôi đã thấy ánh mắt anh nhìn tôi đầy lưu luyến .Rồi anh khẽ nói :

          Anh cũng phải đi đây em à !

 Vẫn cái dáng cao gầy nho nhã anh đi mãi về hướng nam .Đến quán Cui nơi có ngả phân ly .Anh quay lại nhìn tôi bàn tay anh giơ cao vẫy vẫy .

Tôi vội gửi lời theo gió đến anh

    Anh thương yêu ơi Cũng chẳng còn lâu nữa đâu, rồi em cũng đi trên con đường này từ hướng bắc xuôi về mãi phương nam .Dù có phải đi đến nơi sơn cùng thủy tận .Dù  có phải vượt qua trăm năm với cả nghìn kiếp người .Em nhất định sẽ gặp được anh .Bởi vì trong kiếp này chúng ta đã hẹn sẽ gặp nhau ở muôn kiếp về sau .Nhưng gió và cát bụi đã xóa nhòa đi hình bóng của anh .

    Anh ơi! Ba đứa con của em, chúng nó luôn nhắc về anh .Anh mãi mãi ở trong trái tim chúng em

                                                                                                                                                                    Hà Nội ngày 1 tháng 6  năm 2012

                                                                                                                                                   Cỏ Dại

Không có nhận xét nào: