Tháng ngày đã qua (P1)
Ngoài
trời mưa rả rích, những hạt mưa nhỏ xíu như rắc bụi theo gió bay bay làm con phố
mờ mờ như trong sương .Trong nhà vắng lặng khiến Phúc thấy trống trải bèn mở cửa nhìn ra
con phố nhỏ .Dọc hai bên đường, các cửa hàng đều đóng cửa nghỉ tết rồi .Dưới mưa,
con phố nhỏ buồn tênh .Phúc thẫn thờ ngắm
nhìn những ngôi nhà cũ kĩ với mái ngói lô nhô đứng thầm lặng, nép mình bên hàng
cây cổ thụ. Nhìn những chiếc lá vàng bay bay trong gió rồi rớt rơi trên con đường
trải nhựa, Phúc lại bùi ngùi nhớ tới chuyện xưa. Năm tháng cứ trôi, phố cũ còn
đây, chỉ có người xưa ấy đã đi… Đi mãi vẫn chưa về . Phúc thở dài , Trong trái
tim bóng hình của một thời đã xa, vụt hiện lên cuốn trôi tâm trí Phúc.
Ngày ấy , cũng buổi sáng ba mươi tết như
hôm nay .Trên con đường dài hun hút, gió
bấc thổi ào ào,mặc cho cái giá lạnh cuối đông tạt vào mặt tê buốt ,Phúc vẫn cắm
đầu đạp xe mải miết. Phúc ở mãi trong rừng mắt đã quen với cây rừng và núi cao
che trước mặt .Nay trở lại đồng bằng, Phúc bị choáng ngợp bởi những cánh đồng rộng
mênh mông trải dài xa tít tắp đến tận phía chân trời .Có những khi qua xóm nhỏ
bên đường , Phúc thấy đông người đang xúm xít gói bánh,xung quanh vang vang tiếng
giã giò thậm thịch ,rộn ràng mà ngỡ mình đang mơ .Nhìn những người nông dân quần
nâu, áo vải chen vai, thích cánh đi chợ tết ,càng làm nỗi nhớ nhà trong lòng
Phúc thêm da diết .Vừa đạp xe ,Phúc khe khẽ thầm thì :
Bố ơi! Con xa nhà đã lâu, chẳng biết dạo
này bố có được khỏe không? . . Với lại năm
nay nhà mình đón xuân có điều gì khác trước .Hay vẫn như mọi năm, giờ này bố
còn xếp sổ chờ đong gạo ,rồi lại đi xếp hàng mua theo phiếu một cân’’ thịt lợn
tươi’’rồi kho mặn để bố con mình ăn trong ba ngày tết ?Con làm ở trong rừng,
cách xa chốn buôn bán bon chen .Nhìn xung quanh rặt một cảnh đi làm thuê ,làm
mướn như con nên cũng thấy đời con không khổ lắm .Con chỉ thương bố thôi .Tuổi
bố đã cao ,vẫn vất vả tối ngày . Tất cả là tại con chỉ vì miếng cơm ,manh áo đi
biền biệt tháng ngày.Bố ở nhà một mình ,đêm hôm trái gió trở trời ,thì trông cậy
vào ai ?Con đã suy nghĩ kĩ rồi .Năm tới con sẽ kiếm nghề khác mà làm ,chứ không
chịu lên rừng làm thợ nữa đâu bố ạ!
Phúc cứ đắm chìm trong những suy nghĩ miên
man .Mãi tới khi đạp xe về đến cửa nhà ,Phúc mới thoát ra khỏi những suy nghĩ của
mình .Nhìn trước cửa, trên những tấm cánh cửa gỗ sơn nâu, Phúc thấy treo đầy
câu đối đỏ . Dưới vỉa hè ông đồ già áo the, khăn xếp đang cặm cúi bên vuông giấy
điều thảo những chữ mừng xuân .Phúc dắt xe chen qua đám đông rồi với tay đẩy
hai cánh cửa gỗ, bỗng Phúc đứng sững lại khi nhìn thấy giữa cửa là một cái khóa
to tướng ngay kế bên là hàng chữ được viết nghệch ngoạc bằng phấn :”Bố về quê
.Con lấy chìa khóa gửi bên hàng xóm.”Cảm giác hụt hẫng khiến Phúc bị choáng
.Phúc ngồi phịch xuống bậc cửa rồi úp mặt vào hai bàn tay thở dốc.Phúc đã ngồi
như thế khá lâu .Mãi tới khi thấy bàn tay của ai đó chạm khẽ vào vai mình và giọng
một cô gái khe khẽ hỏi :
Anh có sao không ?
Phúc
mới ngước mắt nhìn lên và nhận ra cô bé có biệt danh Chim xanh, là người cùng
phố.Phúc sẽ lắc đầu rồi mới đáp:
Anh mệt và khát nước quá !Em về nhà lấy
cho anh cốc nước
Cô
bé tong tả chạy về .Chỉ một loáng sau nó đã cầm cốc nước sang đưa cho Phúc rồi
nói :
Anh uống nước đi .Khiếp! Trời lạnh thế này
mà tóc anh vẫn ướt đẫm mồ hôi .
Cảm ơn em !Anh uống nước xong, ngồi nghỉ một
lúc là hết mệt ngay ấy mà.
Anh làm ở tận đẩu, tận đâu mà đến hôm nay
mới về ?Buổi sáng nay trước lúc ra ô tô về quê, bố anh cứ nấn ná chờ anh mãi.
Thảo nào lúc đạp xe trên đường, anh cứ thấy
sốt ruột.
Thế lát nữa anh lại đi xe đạp về quê luôn
à!
Từ sáng đến giờ anh đã đạp xe hơn một
trăm cây số rồi .Anh chẳng còn sức để về quê nữa đâu, đành ăn tết một mình ở
đây vậy
Ôi! Thế thì thích quá !Giao thừa em sẽ dẫn
mấy đứa bạn gái đến xông đất cho anh .
Cô
bé chim xanh bỗng ngập ngừng nhìn Phúc rồi lại hỏi?
Có được không hả anh ?Em chỉ sợ chị ấy
không đồng ý .
Phúc
ngạc nhiên vì câu hỏi của cô bé, nhưng cũng đáp lại:
Anh không biết em nói chị ấy là chị nào,
mà lại không vui khi các em đến chơi với anh
Thì . . . cái chị bộ đội khi nãy đến đây để
gặp anh đấy
Phúc
phá lên cười rồi nói:
Em khéo bịa chuyện để trêu anh chứ gì
.Anh đi biền biệt tối ngày có mà ma nó tìm
Em nói thật .Ban nãy có chị bộ đội đứng ở
đây chờ anh mãi .Nhìn thấy chị ấy buồn lắm .Em mới đi sang hỏi
Chị
ấy mới nói ‘’chị phải đi công tác ở xa lắm !Nhân thể ghé qua gặp anh .Nhưng thời
hạn được phép đã hết rồi .Chị không thể chờ anh được nữa ‘’
Lúc chị ấy nói hai mắt cứ đỏ hoe .Em thấy
thương chị ấy quá!
Cô
bé bỗng dừng lại .Nó đưa mắt nhìn Phúc rồi khe khẽ nói tiếp
Người ta yêu nhau là để thương nhớ và để
buồn phải không anh ?
Phúc
chợt nhận ra trong đôi mắt cô bé đã phảng phất một nỗi buồn .Không muốn cho câu
chuyện cuốn vào buồn bã Phúc nói:
Thật lòng mà nói anh cũng không biết giải
thích cho em thế nào .Xong chắc chắn anh đã thấy khi cuộc đời anh bj nhấn chìm
trong thất vọng ,chán nản .Anh tồn tại được lại chính bởi cái điều để nhớ ,để
thương mà em vừa nói ấy. Mà thôi để một hai năm nữa em yêu rồi sẽ biết
Giọng
cô bé vụt trở nên ráo hoảnh.
Thế ạ! Lạ thật anh nhỉ .Mà chị ấy còn gửi
lại lá thư cho anh đây này .
Phúc
đón lá thư rồi vội mở ra xem .Trên trang vở học sinh là những nét chữ tròn trịa
của em viết vội:
Anh thương nhớ . . .
Em
đang trên đường hành quân về phương Nam .Được cấp trên cho phép về qua nhà
.Nhân thể em đến thăm anh và cũng để cho em biết căn nhà bé bỏng thân yêu của
anh và . . . . .Cho dù chuyến đi này có dài lâu đến bao nhiêu . . . .Em nhất định
sẽ trở về đây để gặp anh .
Em yêu và nhớ anh rất nhiều . . .
Hà Nội . . . .1975 .N N
Khi
nào có số hòm thư mới .Em sẽ gửi cho anh .Tạm biệt!
Phúc
cố gắng kìm nén những cảm xúc buồn bã đang cuồn cuộn trào lên trong lòng mình, làm
ra cái vẻ bình thản hỏi cô bé cùng phố:
Thế chị ấy đi đã lâu chưa hả em ?
Dạ! cũng phải gần một tiếng rồi anh ạ!
Nghe
cô bé nói xong .Phúc không thể nào kìm nén cảm xúc của mình được nữa, đứng bật
dậy rồi vội vã nói
Em trông hộ anh cái túi này nhé .Anh đạp
xe ra ga Hàng Cỏ may ra thì gặp.
Nói
xong Phúc nhẩy vội lên xe phóng như bay.Con đường trải nhựa và những dãy phố
loang loáng lùi lại đằng sau Phúc.
Ga Hàng cỏ đây rồi .Buổi chiều cuối năm
đông nghịt những người .Họ từ phương xa trở về đây và những con người từ đây mà
đi .Phúc không quan tâm .Phúc chỉ biết chen lấn ,xô đẩy rồi hòa vào dòng người
đi tiễn .Trên sân ga xung quanh Phúc ồn ào ,náo loạn bởi những tiếng gọi ,những
lời chào và cả những giọt nước mắt .Trên đường ray con tầu đang đứng im, bỗng
rùng rùng chuyển động, cái đầu máy thở hổn hển phun ra những đám bụi hơi nước
trắng mờ.Rồi nó chậm chạp cất lên một hồi còi dài thay cho lời tạm biệt .Phúc đứng
sững lại như trời trồng và chỉ còn biết dõi mắt nhìn theo những toa tầu mầu
xanh, đang từ từ rời ga .Bên tai Phúc có tiếng người gào rất to :
Em đi nhớ! . . . Mạnh khỏe và nhất định
phải trở về với anh . . . .
Trên
toa tầu ,những chàng trai, cô gái mặc quân phục mầu xanh cỏ úa choài hẳn người
ra. Họ cũng hét lên, những bàn tay giơ cao vẫy vẫy .Tai Phúc ù lên ,mắt Phúc
nhòa đi trong biển người chuyển động .Trong lồng ngực, con tim Phúc cất tiếng kêu nghẹn ngào “Anh đã đến . .
. .Nhưng muộn mất rồi .Em vào phương Nam xa xôi ,nơi còn ngập chìm khói lửa . .
.Biết đến bao giờ mình mới gặp lại nhau
. . . Ngày ấy ở nơi đây, trên con tầu này chúng mình gặp gỡ. . . . .Hôm nay lại cũng chính chốn này,
con tầu ấy lại chia đôi hai ngả .Trong tê tái ,bùi ngùi tâm hồn Phúc bỗng phiêu
du đến với em trở lại phương Nam, về với thủơ ban đầu . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét