Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Trần thi Lan với Cao thùy Dương

                           Nợ Tình

                               
Vì nợ em
Một cuộc tình trắc trở
Biết khi nào
Mới trả được cho em
Phải khi xưa
Em không trao tình ấy
Để bây giờ
Sao trả được nợ kia
Nợ đậm tình
Biết làm sao anh trả
Cả tâm hồn
Em cũng lấy mang đi
Bao đêm khuya
Khắc khoải mãi khuôn rời
Làm sao trả
Nợ kia cho thanh thỏa
Em thương nhé !
Anh chẳng còn chi nữa
Trái tim này
Gửi lại thế nợ kia
Chỉ mong em
Nợ anh đem xóa hết
Để ân tình
Vẫn trọn vẹn như xưa
“nhưng thưa anh
Tình em trao ngày ấy
Đến bây giờ
Đã nẩy nở thêm ra
Bao nhiêu đêm
Gối đẫm những lệ sầu
Bao nhung nhớ
Nợ tăng theo ngày tháng
Tim anh đưa
Nợ tình chưa trả hết
Tình em trao
Điều kiện rất ngặt nghèo
Dù tim đưa
Nợ tình chưa dứt khoát
Cả tâm hồn
Lẫn thể xác phải trao
Em thương anh
Đừng làm anh khánh kiệt
Đừng xiết anh
Bắt phải trả một lần
Nếu thương anh
Cho anh trả lần lần
Thương và nhớ
Trong kiếp này em nhé
Sao em chẳng
Trả lời anh em nhỉ
Má đỏ hồng
E thẹn nghịch nhìn anh
Miệng mín chi
Em định tăng thêm nợ
Để kiếp này
Chẳng trả hết tình kia
Để kiếp sau
Nợ vẫn còn duyên ấy
Để đêm nằm
Nghe hơi thở ấm tai
Để ngày mai
Ước mơ không thành ảo
Để nợ này
Vẫn mãi gửi bên em .
 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Nhuy dang .Hồn thơ Việt .

             Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang
            Ta lang thang trên vỉa hè ký ức
            Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật
            Bất chợt lòng . . . .cảm thấy cô đơn
 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
        Trần thi Lan với Thiên sứ tình yêu

               Chiêm nghiệm nỗi buồn

   Có nỗi buồn … mỏng tang như hạt lệ
     Có nỗi buồn  . . .lớn rộng hơn đại dương
   Cũng có khi . . .lại biến hóa khôn lường
     Cho ta những . . .”thú đau thương “ rất lạ
   Cứ đứng dậy! sau mỗi lần vấp ngã
     Lại thêm lần . . .chiêm nghiệm bóng đời ta
   Còn sót gì ?sau thác lũ phong ba
      Nỗi buồn như . . . .cánh buồm giữa cơn bão
    Rồi lặng lẽ ăn sâu vào mạch máu
      Nỗi buồn loang . . . tóc đã nhạt phai màu
    Mà cuộc đời . . . . cơn gió thoảng qua mau
      Đôi tay mỏi . . .thèm giơ lên vuốt mặt
    Chợt có lúc . . .sầu bừng lên cao ngất
       Đọt sóng buồn . . .lại óng mượt như tơ
     Cuốn phăng ta dạt mãi những bến bờ
        Niềm đau ấy! hiển nhiên và rất thật
     Mưa chiều nay từng giọt rơi lất phất
        Nỗi buồn giờ . . .co rúm vào tim ta
      Hạt long lanh dường như muốn vỡ òa
         Đành thôi nhé! Ngậm vành môi mím chặt
      Cuối chân trời cánh chim chiều đã khuất
         Mong nỗi buồn . . .giọt sương vỡ lao xao
      Lũ thùy dương lặng im tiếng rì rào
          Như nghe ngóng . . .tiếng sầu rơi rất vội .
Cỏ dại :tôi không còn biết dùng ngôn từ nào để  bình  luận bài thơ của bạn .Nhưng tôi thấy trái tim tôi bật khóc

 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

        Thương An với Nguyệt Nguyên

                      Chiều tím . .Tình phai

Muốn đi tìm . . . . .
    Một góc nhỏ lặng thinh !
Để ngồi khóc cho cuộc đời dâu bể
    Dẫu biết trước lòng người là như thế
Sao tim ta không tránh khỏi lụy phiền ?
    Muốn trở về
Những ngày tháng bình yên !
    Mặc thế nhân xoay cuồng cơn thịnh nộ
Đã hiểu rõ trần gian là bể khổ
    Sao mãi hoài ôm ấp nỗi bi ai ?
Ta muốn một lần
    Làm bạn với men cay !
Để hiểu rõ lúc say vui hơn tỉnh !
    Ta muốn thôi ,tim ơi đừng bịn rịn
Đủ lắm rồi ý nghĩa cuộc chia ly
     Thôi hãy về  . . .
Xin người hãy về đi !
     Bài thơ xưa chỉ còn là hoài niệm
Mùa thu rơi nhạt nhòa theo chiều tím
     Ngày yêu thương tàn úa chết bên trời !
 . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . .

             

Không có nhận xét nào: