…………………………………………………………………………Tác giả : DÃ QUỲ TRẮNG
Khóc
một dòng sông
Nước mắt tuôn mẹ buồn đau quá đỗi
Ba ạnh lùng “mình phải kết thúc thôi “
Như dao nhọn đâm vào tim nhức nhối
Nghĩa phu thê theo sông nước xa rời
Con cứ hỏi ,mẹ làm sao nên tội ?
Tình vợ chồng sao lại sớm phai phôi
Ba chê trách ,mẹ là người có lỗi
Không mặn mòi , không son phấn choai choai ?
Chừng năm ấy mẹ tảo tần sớm tối
Bên con thơ mẹ lo lắng lần hồi
Oằn vai gánh ,thân cò gầy lặn lội
Ba nơi đâu những lúc mẹ đơn côi ?
Ba lại trách “thân quê mùa lầy lội “
Mẹ vội vàng tìm son đỏ thoa môi
Rồi lại bảo “ cứ như cây cằn cỗi”
Mẹ ngậm ngùi thương tiếc sắc xuân phôi
Mẹ ơi mẹ , mẹ làm gì nên tội ?
Sao vội vàng nhận hết “lỗi tại tôi “
Sầu ở lại , mẹ ậm ừ một cõi
Ba ra đi tìm duyên mới mất rồi
Nhìn con nước bơ vơ chờ bến đợi
Tiếng thở dài một kiếp lục bình trôi
Thương mẹ quá ,dại khờ trong mòn mỏi
Khóc dòng sông…..phận bến lở bên bồi…..
……dã quỳ trắng…………
…………………………………………………………………………Tác giả : QUẾ ANH
Kiếp
lục bình
Mười thương ngọt chẳng khắc xuân đời
Mặn ủ chan dòng chín bữa khơi
Tám buổi đau chờ chua sẽ gợi
Nồng đâu đọng bảy tháng tan mời
Sầu cay sáu bận hoa tàn hỡi
Tủi chát năm chiều phận lỡ ơi !
Nhạy bốn canh trường đong mãi gởi
Ngày ba rượu đắng rũ than trời !
Đêm lặng lẽ cô phòng gối chiếc
Lệ tủi lòng than tiếc xuân xanh
Buồn thân liễu yếu tơ mành
Đời như chiếc lá mỏng manh giữa dòng
Về đâu kiếp long đong héo rũ
Thân lục bình theo lũ nổi trôi
Sầu ơi một kiếp này thôi
Tủi ơi tủi cũng hết đời mong qua
………quế anh…4.3.2015………
………………………………………………………………………Tác giả : PHƯƠNG LINH
Ngày xưa không
trở lại
Ngày xưa ơi sao không trở lại ?
Để những ngọt bùi còn mãi bên ta
Ngày xưa ấy sao vội trôi nhanh quá
Để bây giờ chỉ còn những bâng qươ
Những gì đã qua , chẳng bao giờ trở lại
Như cây bên bờ trút lá xuống dòng sông
Theo dòng nước trôi về nơi xa tắp
Dẫu chẳng vô tình lá vẫn cứ trôi xuôi….
Ngày xưa ơi , những ngày thân ái
Lướt qua đời người như áng mây trôi
Trôi mải miết chẳng bao giờ trở lại
Để bây giờ thầm tiếc mãi ngày xưa….
…….phương linh………
…………………………………………………………………………Tác giả : LOAN ANH
Ngồi một mình tôi lật ngược bàn tay
Đếm những vết chai sau tháng ngày nông nổi
Rồi tôi lắc đầu , âm thầm tự hỏi
“mình đã làm gì với những tháng ngày qua “
Tôi mất thời gian cho những phút kêu ca
Sao người ta vui ,người ta luôn hạnh phúc
Cuộc sống đủ đầy ,tiếng cười luôn tràn ngập
Nhìn xuống mình ,tôi bất lực buông xuôi
Tôi mất thời gian cho những giấc ngủ vùi
Ngày lại qua ngày ,chỉ mình tôi đơn độc
Rồi khi nghĩ rằng , bị lãng quên tôi khóc
Tôi trách ông trời sao có mắt như không
Tôi mất thời gian để suy nghĩ lung tung
Mình chẳng kém ai ,sao không người để ý
Tôi thờ ơ sống những ngày tự kỷ
Mặc kệ đời ,cứ vô vị chẳng sao
Tôi mất thời gian cho những thứ hư hao
Mà quên mất mình đã bao nhiêu tuổi
Tôi úp bàn tay ,đến lúc cần thay đổi
Tôi biết thời gian chẳng đợi cuộc đời nào….
….loan anh………………………
……………………………………………………………
;
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét