.
Tác giả : MÙA THU VÀNG
Chót mang thân phận nữ nhi
Mỏng manh số kiếp duyên tình long đong
Lệ nào thấm đẫm gối chăn
Buồn rơi trên lối ,đông về quạnh hiu
17.11.2014
. . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. TRẦN THI LAN
TÌNH TUYỆT VỌNG
Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thâu
Tình tuyệt vọng ,nỗi thảm sầu
Mà người gieo thảm như hầu không hay
Hỡi ơi ,người đó ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân ?
Dẫu ta đi trọn đường trần
Chuyện riêng dễ dám một lần hé môi ?
Người dù ngọc nói hoa cười
Nhìn ta như thể nhìn người không quen
Đường đời lặng lẽ bước tiên
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình
Một niềm tiết liệt đoan trinh
Xem thơ nào biết có mình ở trong
Lạnh lùng lòng sẽ hỏi lòng
Người đâu ta đấy mấy dòng thơ đây ?
. . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
HOÀNG ANH . .Hồn thơ Việt
Em đi về đó mưa rơi
Bên này nắng ngủ bên đồi quạnh hiu
Em đi sương trắng phủ chiều
Làm chiêm bao động chim kêu lạc bầy
Mùa đông lạnh gió heo may
Ngậm ngùi nhìn áo em bay cuối đường
Thủơ xưa thả ngọn tóc suôn
Đến nay rớt sợi trói buồn vào anh
Thì thôi khúc hát biệt hành
Trăng thề cổ tích cũng đành đoạn chia
Nghiêng bầu cạn giọt rượu khuya
Mù che lối mộng ngoài kia lá vàng
Tình rồi theo bụi thời gian
Còn chăng dấu tích đọng ngàn đau xưa
Đèn treo phố nhỏ còn mưa
Ngỡ như tiếng guốc em vừa qua ngang !
9.11.2014 .hoàng anh .79
. . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mai Lê .Trí Vũ
CÁI LẠNH CỦA ĐÔNG
Cái lạnh của đông thấm vai gầy
Hơi ấm nào quàng đỡ lạnh đây
Luống cải sau vườn sương phủ kín
Hàng cây cuối phố tuyết giăng dầy
Đường mưa trơn trượt mình ta bước
Cảnh vắng đìu hiu nhớ bóng ai
Aó cũ năm xưa giờ khoác lại
Vẫn chưa đủ ấm tấm thân gầy
MAI LÊ
.11.12.2014 “độc thoại “
ĐÔNG !
Trời đông tuyết phủ đẫm vai gầy
Thể rét ai quàng đỡ lạnh đây
Ngõ độc tê lòng ru chí mỏng
Nhà đơn hóe dạ ủ tâm dầy
Nghe hồn trỗi ái mình ta hiểu
Vọng não trân tình kẻ có hay
Nghĩa trước ,còn đây giờ lẻ bạn
Hình xưa rọi bóng đã mai trầy !
Tuệ Tĩnh . .
Trí Vũ .16.11.2014
. . . . . . . .
.. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
TRẦN THI LAN
LỠ BƯỚC SANG NGANG
“Em ơi em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn mẹ già em thương
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa
Cậy em ,em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn ,mẹ già em thương
Hôm nay xác pháo đầy đường
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
Chuyến này chị bước sang ngang
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay
Rượu hồng em uống cho say
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng
“Rồi đây sóng gió ngang sông ,
Đầy thuyền hận ,chị lo không tới bờ “
Miếu thiêng vụng kén người thờ
Nhà hương khói lạnh ,chị nhờ cậy em
Đêm nay là trắng ba đêm
Chị thương chị ,kiếp con chim lìa đàn
Một vai gánh vác giang san
Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương
Mắt quầng ,tóc rối tơ vương
Em còn cho chị lược gương làm gì!
Một lần này bước ra đi
Là không hẹn một lần về nữa đâu
Cách mấy mươi con sông sâu
Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh
Cũng là thôi . .cũng là đành . .
Sang ngang lỡ bước riêng mình chị sao ?
Tuổi son nhạt thắm phai đào
Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người !
Em đừng khóc nữa em ơi !
Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em !
Một đi bảy nổi ba chìm
Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần
Dù em thương chị mười phần
Cũng không ngăn nổi một lần chị đi
Chị tôi nước mắt đầm đìa
Chào hai họ để đi về nhà ai . . .
Mẹ trông theo ,mẹ thở dài
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran
Tôi ra đứng ở đầu làng
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa
Giời mưa ướt áo làm gì ?
Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng
Người ta pháo đỏ rượu hồng
Mà trên hồn chị một vòng hoa tang
Lần đầu chị bước sang ngang
Tuổi son sông nước đò giang chưa tường
Ở nhà em nhớ ,mẹ thương
Ba gian trống vắng ,một mảnh vườn xác xơ
Mẹ ngồi bên cửi xe tơ
Thời thường nhắc “chị mầy giờ ra sao”
Chị bây giờ . .nói thế nào ?
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang
Chị từ lỡ bước sang ngang
Trời dông bão ,giữa tràng giang lật thuyền
Xuôi dòng nước chảy liên miên
Đưa thân thể chị tới miền đau thương
Mười năm gối hận bên giường
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh
Mười năm đưa đám một mình
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên
Mười năm lòng lạnh như tiền
Tim đi hết máu,cái duyên không về
Nhưng em ơi! Một đêm hè
Hoa xoan nở,xác con ve hoàn hồn
Dừng chân bên bến sông buồn
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang
Đoái thương,duyên chị lỡ làng
Đoái thương phận chị dở dang những ngày
Rồi…rồi… chị nói sao đây ?
Em ơi! Nói nhỏ câu này với em…
Thế rồi máu trở về tim
Duyên làm lành chị , duyên tìm về môi
Chị nay lòng ấm lại rồi
Mối tình chết,đã có người hồi sinh
Chị từ dan díu với tình
Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng
Tim ai khắc một chữ Nàng
Mà tim chị một chữ chàng khắc theo
Nhưng yêu chỉ để mà yêu
Chị còn dám ước một điều gì hơn
Một lầm hai lỡ keo sơn
Mong gì nắn lại phím đàn ngang cung
Rồi đêm kia lệ ròng ròng
Tiễn đưa người ấy sang sông chị về
Tháng ngày qua cửa cửa buồn the
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa
Úp mặt vào hai bàn tay
Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm
Đã đành máu trở về tim
Nhưng không ngăn nổi cánh chim giang hồ
Người đi xây dựng cơ đồ…
Chị về trồng cỏ nấm mồ thanh xuân
Người đi khoác áo phong trần
Chị về may áo liệm dần nhớ thương
Hồn Trinh ôm chặt chân giường
Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây
Năm xưa đêm ấy giường này
Nghiến răng…nhắm mắt… chau mày …Cực chưa?
Thế là tàn một giấc mơ
Thế là cả một bài thơ não nùng
Tuổi son má đỏ môi hồng
Bước chân về đến nhà chồng là thôi !
Đêm qua mưa gió đầy giời
Trong hồn chị, có một người đi qua
Em về thương lấy mẹ già
Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công
Chị giờ sống cũng như không
Coi như chị đã sang sông đắm đò…
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét